Mục lục
Đại Kiếp Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa rồi, các nàng nghĩ rằng yêu ma này có thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, cực kì đáng sợ, toàn đội mất đi ý chí chiến đấu, nhưng sau khi Phương Nguyên lên núi, gặp chiêu phá chiêu, lấy trận đấu trận, phá hết mọi loại nguy hiểm, tìm được bí mật lớn nhất của yêu trận.

“Chúng ta làm sao bây giờ?”

Một vị đệ tử tiên môn trầm mặc một hồi, không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi Phương Nguyên.

“Yêu ma kia dường như đã chạy trốn, hay là chúng ta mang cái đỉnh sắt này về giao nộp…”

Khi mọi người còn chưa lên tiếng thì Kỳ Khiếu Phong bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đưa ra ý kiến.

“Ý của Kỳ sư huynh đúng thực tế, nhiệm vụ lần này không giống với tin tức mà tiên môn cung cấp, cho nên đạt đến mức độ này cũng có thể được coi là hoàn thành nhiệm vụ.”

Hồng Đào của Thanh Phong thi xã là người thứ nhất hùa theo. Mấy vị đệ tử tiên môn khác cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Ngược lại, Ngô Thanh vốn định mở miệng nói vào lúc này nhưng chỉ há to miệng mà không phát ra tiếng, chỉ nhìn Phương Nguyên một chút rồi thôi.

Bây giờ bọn hắn đã đến trung tâm của trận, nhìn thấy đại đỉnh của yêu ma kia, cũng đã phá yêu trận. Còn yêu ma kia thì không thấy bóng dáng, hiển nhiên là đã chạy trốn. Nói cách khác, chỉ cần bọn hắn mang đỉnh này về nộp thì cũng có thể coi là giải quyết việc yêu ma quấy nhiễu thành Thái Nhạc và hoàn thành nhiệm vụ. Mới đầu, tiên môn chỉ coi đây là nhiệm vụ có yêu thú làm loạn, không nghĩ rằng lại xuất hiện yêu ma lợi hại như thế. Bọn hắn có thể đuổi yêu ma đi, đoạt lấy đại đỉnh đã có thể coi là hoàn thành vượt mức nhiệm vụ.

Đương nhiên điểm mấu chốt là ở chỗ sau một trận chém giết vừa rồi thì phù triện và pháp lực của bọn hắn đã tiêu hao gần hết, trong lòng cũng muốn trở về chứ không muốn chiến đấu tiếp để tránh sơ sẩy dẫn đến nguy hiểm.

Chẳng qua dù mọi người đều có ý này nhưng tất cả đều không kìm được nhìn về hướng Phương Nguyên.

Dù trong lòng của Kỳ Khiếu Phong không phục nhưng cũng phải im lặng chờ như mọi người, đợi xem ý kiến của Phương Nguyên.

Phương Nguyên chỉ đơn giản nói ra một câu:

“Yêu ma phải chết!”

Thậm chí ánh mắt của hắn còn hơi lãnh khốc, nhìn chằm chằm vào cái đỉnh kia, khi nhìn đến những thi thể chết thảm ở trong đỉnh, thanh âm của hắn càng lạnh lùng hơn:

“Nhất là loại yêu ma dùng thủ đoạn tà ác bậc này, nhất định phải chết.”

Các vị đệ tử tiên môn khác nghe thế thì lạnh cả sống lưng, tạm thời không dám mở miệng.

Kỳ Khiếu Phong nhíu mày, một lúc sau mở miệng nói:

“Yêu ma này bắt bách tính của ta, hại tộc loại của ta, thủ đoạn tàn nhẫn khiến người và thần đều căm giận, đương nhiên nên giết. Thế nhưng bây giờ nó đã chạy trốn, trong thời gian ngắn khó mà tìm được. Hơn nữa hai vị sư đệ Lữ, Hồng cũng bị thương nặng. Dù ngươi không muốn dừng tay thì cũng nên cân nhắc vì bọn hắn, để cho bọn hắn chữa thương.”

Những lời này có tình có lý, hiên ngang lẫm liệt khiến các đệ tử tiên môn âm thầm gật đầu.

Tuy vậy, ở trước mặt Phương Nguyên, không ai dám mở miệng phụ họa lời nói của Kỳ Khiếu Phong.

Sau khi Phương Nguyên nghe xong những lời này thì quay đầu nhìn thẳng mắt của Kỳ Khiếu Phong, hỏi:

“Ngươi có não không?”

“Ngươi…”

Bị Phương Nguyên hỏi như thế ngay trước mặt mọi người, Kỳ Khiếu Phong giận tím mặt.

Vừa rồi, trong lúc ác chiến, Phương Nguyên trách cứ hắn thì hắn cũng không tiện thể hiện thái độ, nhưng bây giờ lửa giận trong lòng có xu hướng không thể kiềm chế được.

Thế nhưng Phương Nguyên không để ý đến hắn, tiếp tục nói:

“Não là thứ quý giá, nhưng phải dùng thì mới thể hiện được giá trị đó.”

“Ngươi có hiểu tại sao người ta hay nói rằng yêu ma xảo trá, có nhiều âm mưu quỷ kế không?”

“Trước đó, ta từng đọc một quyển sách, nói rằng yêu ma vốn dĩ không thông minh. Vốn dĩ trời sinh chỉ có con người là có linh tính, thông minh hơn bất kỳ chủng tộc nào khác, đó là món quà trời ban! Còn yêu ma cần có cơ duyên đặc biệt mới có thể mở ra linh khiếu và tu hành giống như con người. Nhưng mà bởi vì bọn hắn rất khó có được linh tính nên mới biết quý trọng linh trí và sử dụng đầu óc thật thông minh để có thể sinh tồn.”

“Mà loài người, bởi vì sinh ra đã có linh tính nên trở nên chây lười, bình thường đều quên dùng não cho nên khi gặp yêu ma lại không thông minh bằng yêu ma, toàn bị bọn chúng trêu đùa, thao túng.”

Các đệ tử tiên môn nghe thế thì hai mắt nhìn nhau, cảm thấy rất khó xử.

“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”

Kỳ Khiếu Phong không nhịn được, lạnh lùng quát.

“Điều ta muốn nói là…”

Phương Nguyên cầm trường kiếm trong tay, từ từ xoay người, quan sát bốn phía, thản nhiên nói:

“Yêu ma kia làm việc gì cũng có nguyên nhân. Nó bày ra yêu trận như thế nếu không phải vì đối phó đại địch thì là vì chữa thương. Nếu là vì đối phó đại địch thì chắc chắn sẽ không chuẩn bị gấp gáp như thế, do đó chắc chắn là nó muốn chữa thương. Mà mục tiêu của nó là các đệ tử tiên môn như chúng ta, bởi vì trong mắt bọn chúng, dân thường chỉ là cỏ dại còn đệ tử tiên môn mới là bảo dược…”

“Mà bây giờ huyết sát trong đỉnh kia còn không ít, chúng ta chỉ may mắn mới thắng được. Nếu hắn trốn đi thì thương thế sẽ càng nặng, thậm chí có thể mất mạng. Các ngươi nghĩ rằng hắn sẽ chịu nguy hiểm như thế sao?”

Tiểu Kiều sư muội dường như hiểu ra điều gì:

“Ý của ngươi là…”

Phương Nguyên vung kiếm lên, chém ra một đạo kiếm quang về phía trước:

“Yêu ma còn ở nơi này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK