Lần này Phương Nguyên đánh bại mấy vị Tử Đan, vô số cao thủ, đặt ở dĩ vãng, mười danh hiệu khôi thủ đều lấy được, nhưng giờ vẫn còn phải đối mặt với hai ngọn núi lớn nữa. Chẳng qua hắn cũng không có gì oán trách, nếu gặp được, vậy liền tranh đấu một trận thôi... Tựa như đạo lý mà trước nay hắn vẫn luôn thờ phụng trong lòng: “Phàn nàn mà có tác dụng, ngươi còn liều mạng phấn đấu làm cái gì?” - Giờ ta có trong tay bao nhiêu ma hạch rồi? Tín niệm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.