Phương Nguyên ngơ ngẩn về tới Kiếm Lư. Trong lòng chỉ cảm thấy bị một cỗ ý nghĩa khó có thể hình dung lấp đầy, lúc thì muốn ngửa mặt lên trời thét dài, lúc thì lại muốn gào khóc nức nở, lúc thì chỉ cảm thấy dưới chân trời này ta là ai, lúc lại lòng đầy sợ hãi. Vào lúc này, hắn vừa có vui sướng vì đắc đạo, lại vừa cảm thấy đạo này quá đáng sợ, cho nên sinh ra cảm giác khủng bố. Người khác tu kiếm tâm, ta tu tâm kiếm! Người khác theo...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.