Sau khi nói xong câu kia, Phương Nguyên đã đột nhiên xuất kiếm! Hắn vốn không cần nghe câu nói tiếp theo của Trần Hư, trong lòng đã hiểu rõ. Đơn giản là một người trong lòng còn có oán niệm, cùng với mấy người trong lòng cũng có oán niệm khác liên hợp lại, thương lượng bố trí gì đó, muốn mượn tay mình phát tiết một chút bất mãn của bọn hắn, cũng tranh thủ một chút cơ hội cho bọn hắn mà thôi. Phương Nguyên không muốn làm thanh kiếm trong tay bọn hắn, cũng không muốn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.