Một trường tranh đấu tối hôm qua khiến cư dân trong thành bị dọa vỡ mật. Khi chạy tới trung tâm tranh đấu, nhìn mảnh phế tích rộng mấy nghìn thước, cả đám đều chấn động dại ra tại chỗ, ai nấy đều nhăn mặt, vẻ kinh sợ hiện lên rõ rệt trong mắt. Có thể phá hư như vậy, là thứ lực lượng nào tạo thành?
Mọi người rất nghi hoặc, rốt cuộc là ai dám làm như thế ở Nam đế đô? Tối hôm qua nghe được những tiếng đánh nhau vang vọng trong thành, nói cho bọn họ biết có người khiêu chiến tôn nghiêm của Nam đế quốc.
Nhìn mảnh phế tích ngổn ngang, cả đám đứng yên tại chỗ, tranh đấu đẳng cấp này, mỗi lần đều dẫn tới tai họa hủy diệt.
Mấy người Thi Đại Nhi khống chế Long Minh cũng đã sớm ra khỏi nội thành Nam đế đô, ba Tôn cấp và đông đảo binh sĩ theo phía sau rất xa, đối với chuyện này mấy người Nghệ Phong đều không chú ý. Có Long Minh trong tay, cũng không sợ bọn họ gây ra sóng gió gì.
Một đêm chiến đấu không biết mệt mỏi và bất chấp tiêu hao, khiến Điệp Vận Du và Nghệ Phong đều cảm giác mệt mỏi dị thường, tuy rằng Nghệ Phong có Lăng Thần Quyết với công dụng tự động khôi phục hiệu quả, thế nhưng mức tiêu hao quá mức kinh khủng, dù là Lăng Thần Quyết cũng không thể khôi phục lại nhanh chóng.
May là, Yêu Ngọc và Thi Đại Nhi lúc này đều hoàn hảo không tổn hao gì, có Yêu Ngọc uy hiếp, lại thêm Thi Đại Nhi khống chế Long Minh, một đường đi cũng không có gì nguy hiểm, không ai dám đơn giản cản đường Nghệ Phong.
Ba vị Tôn cấp nhìn đám người Nghệ Phong ra khỏi thành, bọn họ đồng dạng cũng hơi sốt ruột, thế nhưng hết lần này tới lần khác đều không có cách nào. Trừ phi có biện pháp giải quyết Thi Đại Nhi trong nháy mắt, bằng không để đối phương chú ý tới, trên người Long Minh sẽ lại xuất hiện thêm vài lỗ máu. Đối với thủ đoạn tàn nhẫn của đám người Nghệ Phong, bọn họ đều lãnh giáo qua vài lần. Không ai dám dùng sinh mệnh Long Minh để đùa giỡn, nếu như bị đâm thêm vài nhát, bọn họ cũng không dám bảo chứng Long Minh có thể kiên trì được thêm hay không.
Dưới tình huống như vậy, hai nhóm người đi được nửa ngày lộ trình, trong vòng vây của hàng nghìn người, nhóm người Nghệ Phong cứ chậm rãi bước đi, dần dần rời xa Nam đế đô.
Thỉnh thoảng có người trên đường thấy một màn này, sắc mặt cả đám đều nhăn lại, không rõ một chi quân đội kia đang làm gì. Cũng có người đưa mắt nhìn tới mấy người bị vây vào bên trong, thấy Long Minh mặc long bào đang bị Thi Đại Nhi khống chế, cả đám nhất thời kinh hãi vỡ mật, không dám tin tưởng nhìn một nhóm người bị vây quanh kia.
- Trời ạ! Hoàng đế Nam đế quốc bị người bắt?
Tiền căn hậu quả cũng dần dần được mọi người lục lọi đi ra, khi bọn họ đoán ra được đại khái câu chuyện, nguyên bản cho dù ngươi luôn nghĩ chính mình rất bình tĩnh, cũng không thể áp chế được chấn động trong lòng.
Đường đường là hoàng đế Nam đế quốc, xuất động vô số cường giả vây giết một thiếu niên, thế nhưng lại không làm gì được hắn, ngược lại còn bị đối phương bắt đi, chuyện này có phải quá mức châm chọc?
Khiến bọn họ chấn động nhất chính là, trong số người xuất động còn có ba vị Tôn cấp, Vương cấp càng không đếm hết. Từ những thi thể bên trong đế đô, đều là hạng người cao cao tại thượng trong cung phụng viện, thậm chí còn có cả những trưởng lão cung phụng có địa vị ngang hàng thân vương, tất cả đều chết trong tay đối phương.
Tàn sát vô số Vương cấp, bắt đi hoàng đế Long Minh! Đối phương rốt cục là người phương nào, cư nhiên khí phách như vậy?
Khi tin tức Long Minh bị khống chế truyền đi khắp thiên hạ, đám người Nghệ Phong cùng với ba vị Tôn cấp và vô số binh sĩ cũng đã đi chậm được một ngày hành trình.
Nhìn cự ly càng lúc càng xa Nam đế đô, ba vị Tôn cấp đều âm thầm cấp bách, nếu như thực bị Nghệ Phong dẫn Long Minh ra khỏi Nam đế quốc, chuyến vui chơi này thành quá lớn rồi. Ba vị Tôn cấp nhìn Long Minh, trong mắt biến ảo vô định, thật lâu vẫn chưa hạ được quyết tâm.
Ngay khi bọn họ âm thầm sốt ruột, hai cỗ khí thế khổng lồ từ một phương hướng bay nhanh đến. Nhận thấy hai cỗ khí thế khổng lồ này, ba người hơi mừng rỡ, một màn này cũng khiến Nghệ Phong cau mày nhìn về phía hư không.
Trong ánh mắt chăm chú của Nghệ Phong và Điệp Vận Du, hai đạo thân ảnh cũng hạ xuống trong hư không, Lý Mông thấy được, mừng rỡ hô:
- Tôn tôn giả, Hoàng tôn giả…
Nhìn hai người hạ xuống trước mặt ba vị Tôn cấp, Nghệ Phong hơi nhíu mày, hắn biết một người trong đó, chính là Tôn lão ngày trước đi theo hoàng đế Trạm Lam, một người còn lại tuy không nhận ra, thế nhưng cũng cảm ứng được khí tức hắn rất mạnh, so với ba vị Tôn cấp kia, ít nhất mạnh hơn hai phần.
Ngay khi Nghệ Phong đang nghi hoặc, Điệp Vận Du tại bênh cạnh nói:
- Lão gia hỏa kia là người đầu lĩnh phe đối lập tại Hộ Quốc Tông ngày trước, thực lực còn mạnh hơn sư tôn một điểm.
Nghe được Điệp Vận Du nhắc nhở, Nghệ Phong gật đầu, nếu như thế cũng khó trách. Hai người trước mặt, một người là người cầm đầu Hộ Quốc Tông của Nam đế quốc, một người là người cầm đầu hoàng thất khi trước, lúc này có thêm Long Minh bên cạnh, ba người có địa vị tôn quý nhất Nam đế quốc đã tề tụ đủ.
Tôn lão nhìn Long Minh bị nhóm người Nghệ Phong khống chế, thần sắc đồng dạng có chút sửng sốt. Tuy rằng bọn họ nghe được tin tức Long Minh bị khống chế, thế nhưng còn không quá tin, có điều hiện tại nhìn một màn trước mắt lại khiến bọn họ kinh sợ không thôi.
Lập tức nhìn thoáng qua dáng dấp ba vị Tôn cấp trấn giữ tại đế đô, hai người càng nhận thấy được chấn động của đối phương.
Nhìn thoáng qua trận doanh phía đối phương, trừ bỏ Điệp Vận Du là đồng cấp bọn họ, còn lại Thi Đại Nhi và Yêu Ngọc tại trên vai Nghệ Phong đều không đáng nhìn. Thực lực Điệp Vận Du thế nào Hoàng tôn giả rất rõ, tuy rằng mạnh hơn một điểm so với Tôn cấp bình thường, thế nhưng nếu muốn đánh ba vị Tôn cấp thương nặng là chuyện tuyệt không có khả năng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đều tập trung lại trên người Nghệ Phong, tựa hồ thấy được đáp án cho nghi hoặc của hai người. Tuy rằng trong lòng Lý Mông cực kỳ không muốn thừa nhận chuyện mất mặt, thế nhưng vẫn gật đầu nói:
- Không biết là bí kỹ gì, một chiêu liền khiến ba người chung ta trọng thương, chém giết hơn mười Vương cấp và vô số binh sĩ, đồng thời bắt giữ bệ hạ.
Một câu nói này, khiến khóe miệng Tôn lão và Hoàng tôn giả hơi co quắp một chút. Chiến tích như vậy, sao có thể do một thiếu niên nắm giữ.
Từ khi hai người xuất hiện, tinh thần Thi Đại Nhi đề cao tới cực hạn, chủy thủ ép sát cổ Long Minh. Tôn lão liếc mắt nhìn Thi Đại Nhi, hít vào một tiếng rồi bất đắc dĩ lắc đầu, sớm biết Thánh Âm Tông không thể tin được, thế nhưng Long Minh chỉ lo tới chống đối Bắc đế quốc, căn bản không tìm được thế lực khác đủ đánh lại Tĩnh Vân Tông, chỉ có thể lựa chọn Thánh Âm Tông. Thế nhưng thật không ngờ, đối phương lại phản nhanh như vậy.
Nhìn vết máu trên người Long Minh, Tôn lão thở dài một hơi, lấy thông minh của hắn, tự nhiên suy đoán ra được lúc trước vì sao Long Minh phái hai người ra khỏi đế đô. Có bọn họ ở lại, tất nhiên sẽ ngăn cản Long Minh vây giết Nghệ Phong. Với địa vị của hai người tại đế quốc, coi như là Long Minh cũng không dám không nhìn, thế nên chọn cách đơn giản là phái bọ họ đi tiền tuyến.
- Ngươi chung quy vẫn đấu không lại được Long Thiên a! Lão bệ hạ, cựu thần chung quy không thể hoàn thành nguyện vọng của người!
Tôn lão cảm giác cực kỳ uể oải, tuy rằng biết rõ Long Minh tuyệt đối không đấu lại Long Thiên, thế nhưng thật không ngờ sẽ bại nhanh như vậy, nhớ tới hoàng đế Trạm Lam đã qua đời, Tôn lão cảm giác bi thương.
Nhớ tới Long Minh cứ khư khư cố chấp vây giết Nghệ Phong, Tôn lão lắc đầu. Ngay cả Long Thiên còn không đấu lại, vậy hai người Nghệ Phong và Long Thiên liên thủ, thế bại đã định rồi.
Tôn lão nhìn về phía Nghệ Phong cũng đang nhìn lại, đạm tiếng nói:
- Buông hắn ra, ta cho ngươi đi.
- Ha ha!
Nghệ Phong cười cười, nói:
- Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?
Tôn lão nhàn nhạt nói:
- Ngươi có thể không tin ta, thế nhưng ngươi hẳn tin sư tôn ngươi. Đoàn người của chúng ta, không ai có thể ngăn trở lửa giận của sư tôn ngươi.
- Rất xin lỗi!
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
- Ta tuyệt đối không tin người, ngay cả là lão đầu tử của ta!
Tôn lão nghe được những lời này của Nghệ Phong, hắn không khỏi sửng sốt, không ngờ Nghệ Phong sẽ nói ra một lời này. Nếu như tình huống bình thường, Tôn lão nghe được Nghệ Phong nói như vậy, tất nhiên sẽ cười ha ha. Thế nhưng tình huống lúc này khiến hắn không cười nổi.
- Vậy chuyến này ngươi nhất định phải dẫn Long Minh ra khỏi Nam đế quốc?
Tôn lão hít sâu một hơi, bảo trì trong lòng bình tĩnh, nói.
Nghệ Phong nhạt nhẽo nói:
- Điều này còn phải xem tâm tình của ta, nếu như hắn biểu hiện tốt, sẽ cho hắn trở về tiếp tục làm hoàng đế cũng không chừng.
Đối với những lời này của Nghệ Phong, Tôn lão cười nhạt. Hắn cũng không tin đệ tử do Liễu Nhiên dạy dỗ ra có hào phóng như vậy, lão gia hỏa kia có thù tất báo, nghĩ đến đệ tử của hắn cũng không tốt hơn được bao nhiêu, Tôn lão phải thừa nhận, lão gia hỏa kia xác thực mạnh hơn hắn nhiều lắm.
- Không hổ là đệ tử Liễu Nhiên, thủ đoạn quả thực bất phàm. Ngươi thật ra có được uy thế một người chiến quần hùng của sư phụ ngươi năm đó.
Tôn lão nhìn Nghệ Phong có chút hồi ức, nói. Năm đó hắn và viện trưởng Trạm Lam, lão quái đầu và một đám người quần chiến Liễu Nhiên, thế nhưng cả đám đều bị đánh cho trọng thương. Thật không ngờ đồ đệ của hắn càng trò giỏi hơn thầy, một người mở ra đường máu trong vòng vây của vô số cường giả. Năm đó tuy rằng Liễu Nhiên cường hãn, thế nhưng tại thời điểm Vương cấp cũng không có được hào khí chiến ba vị Tôn cấp.
- Ách, lão đầu tử còn có uy thế bực này? Ta còn tưởng rằng lão chỉ biết đi thông đồng nữ nhân.
Nghệ Phong cười cười không mấy để ý, nói.
- Nữ nhân?
Tôn lão nhìn thoáng qua Điệp Vận Du và Thi Đại Nhi, trên mặt nguyên bản đang nhăn chặt lại cũng hiện chút ý cười:
- Ngươi so với hắn còn háo sắc hơn, năm đó Liễu Nhiên xác thực vướng phải rất nhiều kiếp đào hoa, chỉ hi vọng ngươi sẽ không rập khuôn theo hắn.
- Đa tạ Tôn lão nhắc nhở, ngươi yên tâm, sẽ không đâu! Đúng chứ, Điệp tỷ tỷ?
Nghệ Phong tuy rằng hiếu kỳ lão đầu tử rốt cuộc có bao nhiêu kiếp đào hoa, thế nhưng cũng biết lúc này không thích hợp hỏi quá nhiều. Đừng xem lúc này Tôn lão đối với hắn như gặp được cố nhân, buồn chán tới đoạn lôi kéo việc nhà ra trò chuyện, thế nhưng dù sao hắn cũng là Tôn giả của Nam đế quốc.
Điệp Vận Du nghe được Nghệ Phong hỏi, quay đầu sang một bên không buồn nghe, trong lòng lại âm thầm mắng sư tôn Nghệ Phong là Liễu Nhiên tới nghìn vạn lần, thầm nghĩ Nghệ Phong thành như vậy, đều là học từ Liễu Nhiên. Nếu như Liễu Nhiên biết được Điệp Vận Du đổ hết tội danh lên người mình, khẳng định sẽ bị chọc giận tới choáng váng.
Tiểu tử Nghệ Phong còn phải học người khác sao? Ngay cả hắn là sư tôn cũng không chịu nổi, so với tiểu tử này, hắn còn kém xa lắm!
Danh Sách Chương: