Bạo Cương nhìn Nghệ Phong đang ngồi trên ghế mỉm cười, hắn sang sảng cười to nói:
- Phong thiếu, làm sao hôm nay tự dưng lại muốn mời ta đến sòng bạc chơi đây? Lẽ nào ngươi muốn đánh vài ván với ta hay sao?
- Đến! Bạo Cương vương gia! Ngồi!
Nghệ Phong phân phó cho thị nữ cùng tiến vào với Bạo Cương đứng bên cạnh hầu trà rồi nói.
Bạo Cương ngồi vào bên cạnh Nghệ Phong, quay đầu bắt chuyện một tiếng với Tử Âm, sự xinh đẹp của Tử Âm, khiến cho mặc dù hắn đã gặp qua nhiều lần, vẫn không thể áp chế nổi kinh ngạc về vẻ đẹp của nàng.
Nghệ Phong thấy Bạo Cương nhìn Tử Âm có chút dại ra, cho dù hắn thấy thế nhưng cũng không thể trách được, vỗ một chút Bạo Cương nói:
- Bạo Cương Vương gia, ta mời ngài qua đây không phải để ngồi ngắm Tử Âm tỷ của ta đâu!
- Ha ha...
Lúc này Bạo Cương mới kịp thời phản ứng, thấy được mình thất thố, ngượng ngùng cười ha tiếng, dời ánh mắt đi.
- Bạo đại ca đừng nghe Nghệ Phong nói lung tung!
Sắc mặt Tử Âm có chút nóng lên, tức giận liếc nhìn Nghệ Phong, bất quá câu “Tử Âm tỷ của ta” lại khiến nàng thỏa mãn mỉm cười, bởi vì Nghệ Phong nói vậy, không khác gì Nghệ Phong đã xem Tử Âm như người nhà mình.
- Phong thiếu nói không sai. Tử Âm muội tử đẹp như vậy, ta nghĩ bất kể nam nhân nào nhìn thấy đều sững người!
Bạo Cương ngược lại cũng hào hiệp, dứt khoát nói thẳng ra.
Một câu nói này, trong nháy mắt khiến cho sắc mặt Tử Âm càng thêm nóng lên bừng bừng, không khỏi hung hăng giận dữ liếc mắt nhìn Nghệ Phong, trách cứ hắn tại sao lại làm cho nàng rơi vào tình cảnh xấu hổ như vậy!
Nghệ Phong quay ra nháy nháy mắt với Tử Âm, đồng thời quay đầu về phía Bạo Cương nói:
- Ta ngồi buồn chán một mình trong sòng bạc của Tử Âm tỷ, cho nên nghĩ tìm một người đến chơi cùng ta, thế nhưng đế đô ta lại không quen biết người nào khác, chỉ đành mời Bạo Cương Vương gia đến chơi cùng. Không có việc gì thì đi tẩm quất, tâm sự một ngày cũng được.
Tử Âm nghe được Nghệ Phong trợn mắt nói lời nói dối, cảm giác ngượng ngùng đỏ mặt, rõ ràng là mời người ta đến giúp đỡ, không ngờ hắn lại nói thành mời người ta đến dạo chơi nghỉ ngơi.
Bạo Cương cũng không biết đám người Hung Lang đang tại sòng bạc, thấy Nghệ Phong nói như vậy, hắn thật đúng là tưởng Nghệ Phong thực sự nhàn rỗi cho nên mới mời mình qua đây chơi. Hắn quay đầu cười với Nghệ Phong nói:
- Vậy thì phải cảm ta Phong thiếu rồi. Sòng bạc này ta không biết xuất phát từ ý tưởng thiết kế của ai, thật đúng là nơi hưởng thụ tốt nhất trên nhân gian!
Bạo Cương rất kinh ngạc, vừa rồi một đường đi tới đây, hắn nhìn hết hệ thống thiết bị và trang trí của sòng bạc, quả thực là nơi các đệ tử sa đọa, hoa hoa công tử lãng phí tiêu xài. Dừng lại ở đây một thời gian dài, sợ rằng chỉ là nam nhân sẽ vô cùng lưu luyến rời đi!
Nghĩ vậy, Bạo Cương không khỏi quay đầu nhìn về phía Tử Âm. Đối với việc Tử Âm đổi sòng bạc trở thành bộ dạng hiện tại Bạo Cương tương đương bội phục. Nếu có thể phát triển lên, nơi này nhất định sẽ trở thành tiêu hồn quật.
Tử Âm cười cười, cũng không nói cho Bạo Cương biết thiết kế nơi này toàn bộ xuất phát từ tay của Nghệ Phong.
- Nếu Bạo đại ca đã thích, sau này cứ thường đến nơi đây chơi cũng được!
Tử Âm cười nói.
Bạo Cương trêu đùa cười nói:
- Ta cũng không dám, ta sợ ở chỗ này lâu lâu một chút, sau đó ta sẽ không muốn rời đi!
Nghệ Phong cười cười, đối với Bạo Cương vương gia tính tình hào sảng như vậy, hắn luôn có cảm giác rất thân thiết. Dưới đáy lòng Nghệ Phong yên lặng tính toán:
- Nếu như ngươi không đến, sợ là nhi tử của ngươi muốn đến rồi. Hắc hắc, chính mình có nên làm cho Viêm Phong một cái khách quý tạp không nhỉ? Nói như thế nào đi nữa, tiểu tử kia nhất định có thể chiếu cố tốt sinh ý của sòng bạc!
Nếu như hiện tại Bạo Cương biết Nghệ Phong đang tính toán gia đình hắn như vậy, cho dù Nghệ Phong tài hoa kiệt xuất đến mức nào đi nữa, hắn cũng không bao giờ dám để nhi tử của mình lại gần Nghệ Phong.
- Bạo Cương đại ca, ta mang ngươi đi sòng bạc một chút... Ách... Kỳ thực sòng bạc cũng gọi là Kim Lâu! Chờ vài ngày nữa làm xong bảng hiệu, sòng bạc phải đổi tên!
Tử Âm cười nói.
Tử Âm thấy Bạo Cương tới, nàng cũng triệt để thở dài một hơi, có một cao thủ Vương Cấp cao giai, hơn nữa đám người của chính mình? Chẳng lẽ phải sợ bọn hắn nữa hay sao?
Nghĩ vậy, Tử Âm quay đầu nhìn thoáng qua Nghệ Phong, khóe miệng thả ra một nụ cười mê người: Hóa ra hắn chuẩn bị tốt kế hoạch từ trước rồi!
Tử Âm đưa Bạo Cương tới một phòng xoa bóp, phân phó một nữ nhân xinh đẹp rạng ngời phục vụ hắn, sau đó kéo Nghệ Phong vừa nằm trên ghế xoa bóp lên, bất chấp sự phản đối của Nghệ Phong, quay sang Bạo Cương nói:
- Bạo Cương đại ca, ta và Nghệ Phong còn có chút việc, huynh cứ ở lại phòng này hưởng thụ cảm giác được mỹ nhân xoa bóp trước!
- Đừng a!
Nghệ Phong nhìn nữ nhân xinh đẹp diễm lệ đứng cạnh mình, quần áo thoáng đãng mát mẻ, vải ít đến đáng thương. Hắn chỉ cần nhấc đầu cơ hồ có thể thấy được làn da trắng như tuyết, đôi gò bồng đảo căng mọng, cũng những chi tiết khiến ai nhìn vào cũng phải thầm hô “Đã nghiền”.
- Hừ!
Tử Âm thấy ánh mắt lang sói của Nghệ Phong, không khỏi hừ lạnh một tiếng, dụng lực kéo hắn lên. Nàng biết bản chất hoa hoa công tử của Nghệ Phong, nếu cứ để hắn tiếp xúc thân mật với nữ nhân xinh đẹp kia, Nghệ Phong không làm ra chuyện gì mới là lạ!
- Tử Âm tỷ! Ta mệt mỏi quá! Để các nàng xoa bóp giúp ta một chút được không?
Ánh mắt Nghệ Phong vẫn tiếp tục càn quét tại những nơi y phục không che hết của thiếu nữ.
- Ngươi muốn hưởng thụ sao? Được, Tiểu Lâm, ngươi mau đi tìm mấy nam nhân xoa bóp tới đây. Nhớ kỹ, tìm vài người!
Tử Âm nhìn Nghệ Phong cười nói.
Tử Âm còn chưa nói hết, Nghệ Phong đã nhanh nhẹn nhảy bật lên, thân thể nhịn không được rùng mình mấy cái. Ngươi kêu mấy tên quê mùa thô kệch đó tới xoa bóp cho ta, không bằng giết ta luôn đi.
Nghệ Phong nghĩ đến mấy nam nhân kia dùng bàn tay buồn nôn của họ xoa bóp trên thân thể mình, hắn nhịn không được rùng mình một trận nữa.
- Hi hi...
Tử Âm và mấy mỹ nữ diễm lệ thấy tư thái của Nghệ Phong như vậy, không khỏi bật cười thích thú.
- Cái đó... Bạo Cương Vương gia, ngài trước hết hưởng thụ một chút. Bản thiếu và Tử Âm tỷ còn có việc cần bàn, chuyện rất quan trọng!
Nghệ Phong rất nghiêm túc nói.
- Ha ha! Phong thiếu cứ tự nhiên!
Bạo Cương nghe thấy ẩn ý trong lời nói của Nghệ Phong, bật cười ha ha, trong lòng càng thêm bội phục Tử Âm. Hiển nhiên là Tử Âm nắm được điểm yếu của Nghệ Phong.
Danh Sách Chương: