Tuy rằng Liễu Mộng Nhiên không hiểu y thuật, nhưng nàng được gia tộc bồi dưỡng chu đáo, không khó để nhìn ra, những dược liệu này không thứ nào không phải là tinh phẩm. Ngay cả dược sư cao cấp bình thường cũng không thể sử dụng. Nhưng không ngờ Hoàng đế bệ hạ lại nhờ hắn giúp chế thuốc. Điều này khiến Liễu Mộng Nhiên cực kỳ kinh ngạc.
- Ngươi là y sư cao cấp?
Liễu Mộng Nhiên nghi hoặc hỏi.
Nghệ Phong cười cười đáp lời nàng:
- Nàng thấy ta có giống như vậy không?
Liễu Mộng Nhiên gật đầu, lại lắc đầu. Nghệ Phong thấy thế không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Nàng gật đầu lại lắc đầu là có ý gì?
Sắc mặt Liễu Mộng Nhiên ửng đỏ, lẩm bẩm nói thầm:
- Ngươi căn bản là không giống một y sư cứu dân tế thế. Chỉ là, Hoàng đế bệ hạ nói rõ muốn ngươi luyện chế đan dược, cũng không biết có phải hắn bị ngươi lừa rồi không?
Câu này của Liễu Mộng Nhiên nhất thời khiến Nghệ Phong hận nghiến răng nghiến lợi. Hắn hận không thể hung hăng vỗ lên cái mông hơi vểnh lên của nàng. Nàng sao có thể nói như vậy? Bản thiếu thiện lương thế này, vừa nhìn chính là một người đại lượng cứu dân độ thế. Huống chi, bản thiếu còn chưa bao giờ gạt người.
- Tiểu ny tử, bản thiếu rất nghiêm túc nói cho nàng biết, bản thiếu chính là y sư thất giai. Có phải rất đáng sùng bái hay không?
Nghệ Phong quay qua Liễu Mộng Nhiên nói.
Liễu Mộng Nhiên quan sát trên dưới Nghệ Phong một phen, một lúc lâu sau mới lắc đầu, biểu thị nàng không tin. Nàng nhìn thế nào cũng không thấy Nghệ Phong giống một y sư cao giai.
Nghệ Phong triệt để bị Liễu Mộng Nhiên đả kích! Vốn còn tưởng rằng nữ nhân này khi nghe mình là y sư thất giai, nhất định sẽ yêu thương nhung nhớ, hai mắt tỏa sáng dâng lên nụ hôn đầu tiên, lại không ngờ rằng nàng rõ ràng xem thường khả năng của mình.
- Kháo! Bản thiết thực không giống một y sư thất giai sao?
Nghệ Phong thì thầm một tiếng.
Liễu Mộng Nhiên nhìn dáng dấp nghiến răng nghiến lợi của Nghệ Phong, hơi sửng sốt nói:
- Lẽ nào ngươi thật sự là y sư thất giai?
Nghệ Phong trợn trắng mắt, quay qua Liễu Mộng Nhiên, rất bất đắc dĩ nói:
- Bản thiếu thành thực như vậy, giống một tên hay gạt người lắm sao? Ách… Được rồi, ta thừa nhận là đôi khi cũng gạt người, nhưng ta chưa bao giờ gạt mỹ nữ!
Nghệ Phong thấy biểu tình hoài nghi của Liễu Mộng Nhiên, rốt cục vẫn không thể không sửa lời.
Liễu Mộng Nhiên nhìn chằm chằm Nghệ Phong một lúc lâu, rốt cục tiếp nhận sự thật này. Bằng không nàng không cách nào giải thích, tại sao Hoàng đế bệ hạ lại giao cho Nghệ Phong những dược liệu cao cấp này.
Rốt cục Liễu Mộng Nhiên cũng hiểu rõ, tại sao Nghệ Phong có thể hào phóng ban tặng đan dược. Một y sư thất giai, đan dược thật đúng là không thành vấn đề.
Liễu Mộng Nhiên nhớ tới chuyện đang xôn xao về Nghệ Phong trong Học viện Trạm Lam. Thực lực có thể đánh trọng thương cường giả Vương Cấp, lại thêm thân phận y sư thất giai. Nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ, tại sao Hoàng đế bệ hạ lại phong cho hắn tước vị hầu tước, cũng tặng hắn phủ đệ của bá tước.
Liễu Mộng Nhiên nhìn Nghệ Phong, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói:
- Ngươi có thể cho ta một viên đan dược hay không?
- Hả?
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức nhìn Liễu Mộng Nhiên nghi hoặc hỏi:
- Nàng muốn đan dược gì?
- Phục linh đan!
Liễu Mộng Nhiên nhìn Nghệ Phong có chút xấu hổ. Nàng sợ hắn cho rằng mình quá tham lam, vội nói thêm:
- Ta có thể bỏ tiền mua, bao nhiêu tiền cũng được!
Nghệ Phong không để ý tới câu nói phía sau của Liễu Mộng Nhiên, nhíu nhíu mày nói:
- Phục linh đan? Nàng lấy cái này làm gì?
Phục linh đan là đan dược lục giai, đối với bất luận kẻ nào mà nói cũng đều cực kỳ trân quý, bình thường dùng để trị liệu hồn thể trọng thương. Đan dược này ngoài sự trân quý, rất nhiều người cũng chỉ là nghe qua, chưa từng được thấy tận mắt. Dược phương luyện chế đan dược lục giai cũng không phải y sư bình thường có thể lấy được. Ngay cả giá trị phương thuốc của hắn cũng đã trên mười vạn kim tệ, không cần nói là đan dược do hắn luyện ra.
- Một vị trưởng bối của ta bị thương, cần phải có cái này mới có thể khôi phục!
Liễu Mộng Nhiên giải thích.
Nghệ Phong nói:
- Hắn hẳn là bị thương hồn thể rồi. Nếu là hồn thể thụ thương bình thường, chỉ cần một y sư cao cấp là có thể trị liệu, không cần lãng phí một viên phục linh đan. Loại đan dược này ngay cả y sư thất giai cũng hào phóng không nổi.
Liễu Mộng Nhiên lắc đầu nói:
- Trưởng bối của ta thụ thương có chút đặc thù. Tuy rằng đan dược ngũ giai đối với hắn có tác dụng, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục, không biết phải cần tới bao nhiêu đan dược và thời gian. Nhưng nếu có phục linh đan, tốc độ khôi phục hẳn sẽ nhanh hơn nhiều!
Nghệ Phong nghe Liễu Mộng Nhiên nói như vật gật gật đầu, suy nghĩ một chút nói:
- Ta giúp nàng luyện chế cũng được thôi, chỉ là, nàng có những dược liệu này không? Phải biết rằng, những dược liệu này cực kỳ khó tìm.
Đối với một chút yêu cầu của thị nữ mình, Nghệ Phong vẫn nguyễn ý hỗ trợ.
Liễu Mộng Nhiên lắc đầu nói:
- Phương thuốc ta cũng không biết, làm sao biết là cần những dược liệu nào.
Nghệ Phong nghe Liễu Mộng Nhiên nói như vậy hơi suy nghĩ một chút. Hồn thể của Cuồng Hổ cũng cần nhanh chóng khôi phục, cũng có thể cần phục linh đan hỗ trợ. May mắn chính là, những dược liệu Nghệ Phong cướp đoạt được, cộng với số dược liệu do hoàng đế đưa tới cũng miễn cưỡng có thể luyện chế phục linh đan.
Liễu Mộng Nhiên thấy dáng vẻ trầm mặc của Nghệ Phong, có phần hơi sốt ruột. Thật vất vả mới tìm được một y sư thất giai có thể luyện chế phục linh đan, nàng sao có thể buông xuôi.
- Chỉ cần ngươi cho ta Phục linh đan, bất cứ chuyện gì ta cũng đều đáp ứng ngươi!
Liễu Mộng Nhiên vội la lên!
Câu nói này nhất thời khiến Nghệ Phong tưởng tượng lan man. Hắn đảo mắt đánh giá thân thể yểu điện của Liễu Mộng Nhiên, cười nói:
- Nàng thực sự cái gì cũng đều đồng ý.
Liễu Mộng Nhiên thấy ánh mắt của Nghệ Phong, sắc mặt trở nên đỏ bừng, oán hận trừng mắt nhìn hắn.
Nghệ Phong cười hắc hắc nói:
- Vậy nếu như nàng đáp ứng ta, ta sẽ giúp nàng. Nếu nàng không đáp ứng, ta giúp nàng không phải rất thiệt thòi sao?
Câu nói này của Nghệ Phong nhất thời khiến hai mắt Liễu Mộng Nhiên đỏ lên, trong mắt hiện lên một làn hơi nước mờ ảo, một giọt nước mắt rất nhanh rớt xuống.
Nàng nhìn Nghệ Phong nghẹn ngào nói:
- Ngươi hỗn đản! Nào có người như ngươi, chỉ biết giậu đổ bìm leo!
Nghệ Phong thấy Liễu Mộng Nhiên cứ vậy khóc lên, vội vã đưa tay lau nước mắt cho nàng:
- Mộng Nhiên, cái kia, ta chỉ là nói giỡn thôi. Ta nói đùa nàng thôi!
- Ngươi hỗn đản! Ngươi khi dễ ta! Ô ô…
Nghệ Phong nói xong, Liễu Mộng Nhiên càng khóc thương tâm hơn. Nàng hung hăng đấm đấm lên ngực Nghệ Phong. Tuy rằng chỉ là gãi ngứa nhưng lại khiến Nghệ Phong run sợ trong lòng!
Danh Sách Chương: