Sau khi Nghệ Phong và Tam hoàng tử tụ hội ở mật thất, lại mấy ngày trôi qua. Mặc dù mấy ngày nay đế đô yên tĩnh lạ thường, thế nhưng tất cả mọi người rất minh bạch đây là yên tĩnh trước bão tố, ngược lại càng khiến bọn họ cảm thấy áp lực.
Trong bầu không khí này, bọn họ ngược lại càng hi vọng hai bên tranh đấu.
Mấy ngày này Nghệ Phong cũng không đi đâu, yên lặng ở trong Kim Lâu. Kim Lâu lúc này cũng vô cùng yên tĩnh, không có quý tộc nào tới đây hưởng thụ.
Ngày thứ năm Nghệ Phong ở Kim Lâu, hoàng cung rốt cục phái người tới.
Nghệ Phong nghe sứ giả truyền đạt ý tứ của hoàng đế Trạm Lam, trên mặt Nghệ Phong rốt cuộc cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười. Hoàng đế Trạm Lam cuối cùng cũng thiếu kiên nhẫn, phải mời bọn họ tới.
Trên khóe môi Nghệ Phong xuất hiện một nụ cười tà mị, thầm nghĩ hắn một loạt động tác này của hắn, có lẽ đã khiến hoàng đế Trạm Lam cảm giác được áp lực cực đại. Dù sao đế đô là cái lồng của hắn, nếu toàn bộ đế đô rối loạn, vậy đế quốc Trạm Lam tuyệt đối sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
- Ngươi cẩn thận một chút?
Tử Âm ôm chặt Nghệ Phong, nghe thấy hoàng đế Trạm Lam mời Nghệ Phong tới hoàng cung, nàng liền cảm thấy lo lắng, dù sao tất cả những chuyện Nghệ Phong làm hiện tại đều là khiêu khích hoàng đế Trạm Lam.
Nghệ Phong hung hăng ôm chặt thân thể Tử Âm trong lòng, cười nói :
- Yên tâm đi, ta nói rồi chúng ta không nằm ở vị trí bất bại, không sao đâu!
- Được!
Mặc dù Tử Âm vẫn lo lắng, thế nhưng vẫn thả Nghệ Phong ra, nhẹ nhàng thì thầm bên tai hắn:
- Ta chờ ngươi trở về!
Nghệ Phong lấy tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Tử Âm, cự tuyệt yêu cầu đi theo của Cuồng Hổ. Một mình theo sứ giả tiến về hoàng cung.
Ở lối vào hoàng cung, đúng như Nghệ Phong suy nghĩ, ba vị hoàng tử đều được mời đến. Trên khóe miệng Nghệ Phong xuất hiện nụ cười, có chút nghiền ngẫm nhìn Đại, Nhị hoàng tử vốn là cừu gia.
- Hừ!
Hai vị hoàng tử chú ý tới ánh mắt của Nghệ Phong, bọn họ hừ một tiếng, chuyển hướng ánh mắt sang một bên, chỉ là trong mắt đã có ánh sáng tàn nhẫn.
Tam hoàng tử thấy Nghệ Phong, cũng đi về hướng Nghệ Phong. Hai người hoàn toàn không ngại ngần, giơ tay ôm nhau, giao tình của bọn họ xuất phát từ trong vây sát lần trước, cũng vì lần đó, hai người đã kết bái.
- Ngươi quyết định rồi sao?
Nghệ Phong nhẹ giọng hỏi Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử cười khổ, cũng không trả lời Nghệ Phong. Nghệ Phong thấy thế cũng không nói gì thêm, nếu như đến lúc đó hắn không chịu động tay, vậy mình sẽ tự động thủ.
Nghệ Phong nhớ tới mười mấy ngày trước, Nghệ Phong đã đại khái báo kế hoạch của hắn cho A Tú của Thúy Lâm Các, chỉ là không biết A Tú có thể truyền tới Điệp Vận Du hay không.
Nghệ Phong tin tưởng, Nghệ Phong làm động tác trên diện rộng như vậy, tất nhiên không lừa được Điệp Vận Du, Điệp Vận Du đương nhiên biết tất cả những chuyện này đều làm vì nàng, Thúy Lâm Các là địa điểm liên lạc duy nhất của nàng và Nghệ Phong. Với trí thông minh của Điệp Vận Du, nhất định sẽ nghĩ đến Nghệ Phong sẽ lưu tin tức ở Thúy Lâm Các cho nàng.
Chỉ cần Điệp Vận Du có thể phân thân, vậy nhất định sẽ đến Thúy Lâm Các một lần, cho dù hắn không được đi, cũng sẽ phái người đi. Chỉ là không biết Điệp Vận Du rốt cuộc thế nào? Có thể phân thân hay không.
Xem tình hình hoàng đế Trạm Lam phái người giám thị Thúy Lâm Các, Điệp Vận Du sợ là bị hoàng đế Trạm Lam cố kỵ sâu sắc. Cũng không biết hoàng đế Trạm Lam áp dụng thi thố này với Điệp Vận Du.
Nhưng Nghệ Phong thật ra cũng không quá lo lắng cho an toàn của Điệp Vận Du, Điệp Vận Du đã từng nói, cho dù hoàng đế Trạm Lam muốn đối phó nàng, nàng cũng có thể vặn gãy mấy cái răng của hoàng đế Trạm Lam. Nghệ Phong hoàn toàn không nghi ngờ lời nói của Điệp Vận Du. Huống chi thực lực của Điệp Vận Du đồng dạng cũng kinh khủng, hơn nữa Nghệ Phong đã đưa cho nàng hai cây kim châm, nếu như Tôn cấp muốn làm khó Điệp Vận Du cũng có khó khăn nhất định.
Độc châm dùng để đánh lén, cho dù là Tôn cấp trở tay không kịp, cũng có thể chịu thiệt lớn. Với mị thuật của Điệp Vận Du, nếu muốn đánh lén thành công, có lẽ cũng không quá khó khăn.
Huống chi Nghệ Phong cũng không có nghe được hoàng thất rung chuyển tin tức, kia nói rõ Điệp Vận Du ít nhất là an toàn.
- Thứ ta cho ngươi có hữu hiệu hay không?
Nghệ Phong đột nhiên hỏi Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử gật đầu, mặc dù lần trước ở trong mật thất nhìn thấy thứ đó, hắn đã bị chấn động, thế nhưng hiện tại vẫn có chút không thể tin được, không rõ vì sao Nghệ Phong lại có thứ đó.
Tam hoàng tử đương nhiên biết, thứ đó trong tay Nghệ Phong cũng không thể phát huy tác dụng quá lớn, nhiều nhất cũng có thể mệnh lệnh một số thế gia nhỏ, hoặc là cáo mượn oai hùm mà thôi.
Thế nhưng nếu thứ đó nằm trong tay hoàng tử sở hữu huyết mạch hoàng thất, tựa hồ có thể ép thiên tử lệnh chư hầu. Nhớ tới vẻ khiếp sợ của những người khi nhìn thấy khối lệnh bài kia. Tam hoàng tử cũng kính nể Nghệ Phong không thôi, hắn là làm sao có thể có được khối lệnh bài này, chẳng lẽ lấy trộm?
Nghệ Phong nhìn sắc mặt của tam hoàng tử cũng biết Thánh Long lệnh đã có hiệu quả. Trên khóe miệng Nghệ Phong xuất hiện nụ cười, sợ rằng hoàng đế Trạm Lam cũng không ngờ, Thánh Long lệnh hắn cấp cho Nghệ Phong, chẳng qua là muốn mượn Nghệ Phong cảnh cáo hai vị hoàng tử, thật không ngờ Nghệ Phong lại đưa Thánh Long lệnh cho tam hoàng tử.
Thánh long lệnh nằm trong tay tam hoàng tử sở hữu huyết mạch hoàng thất, và nằm trong tay Nghệ Phong, tuyệt đối là khác biệt một trời một vực.
Nghệ Phong nhớ tới kế hoạch của hắn và Tam hoàng tử, mặc dù Thánh Long lệnh không phải của tam hoàng tử , thế nhưng tam hoàng tử âm thầm lợi dụng, ai biết thứ này không phải của hắn? Sợ rằng tất cả mọi người sẽ cho rằng đây là hoàng đế Trạm Lam cấp cho tam hoàng tử.
Chỉ cần bọn họ hiểu lầm ý tứ của hoàng đế Trạm Lam, tam hoàng tử còn không dễ lợi dụng một phen.
Nghệ Phong không rõ Thánh Long lệnh có hiệu quả nhiều thế nào, thế nhưng xem ra nó cũng có thể giúp đỡ rất nhiều cho kế hoạch của bọn họ, như vậy cũng là đủ rồi.
Đoàn người Nghệ Phong đi không bao lâu, đã tới một cung điện xanh vàng rực rỡ, Nghệ Phong nhìn bước chân của tam hoàng tử có chút chần chờ, hắn khẽ vỗ vai tam hoàng tử nói :
- Ngươi đã từng làm một lần, lúc này làm sao vậy? Nếu như ngươi không muốn, ta nguyện ý thay ngươi xuất thủ!
Thân thể Tam hoàng tử lập tức cứng đờ, cười khổ nói:
- Ngươi biết sao?
Nghệ Phong khẽ cười cười nói:
- Không hổ là người nhà đế vương sinh ra!
Tam hoàng tử cười khổ nói:
- Nói thật, kỳ thực ta vẫn không muốn làm như vậy. Thế nhưng ngươi biết rõ, ta không làm như vậy, vậy chẳng khác nào chờ chết.
Nói xong, ánh mắt của tam hoàng tử chuyển hướng về hai vị ca ca của hắn, hai vị ca ca thấy hắn và Nghệ Phong thì thầm nói chuyện, trong mắt cũng hiện lên vẻ cố kỵ.
Nghệ Phong vỗ vai tam hoàng tử nói :
- Sai ở chỗ sinh ra trong gia đình đế vương!
- Đúng vậy! Ngay từ đầu ta đã sinh sai chỗ, cho nên ta không có lựa chọn nào khác!
Tam hoàng tử có chút bất đắc dĩ.
Nghệ Phong thấy tam hoàng tử như vậy, biết rõ trong lòng hắn đã có quyết định, hắn tiến lên một bước, bọn họ cũng tiến lên một bước, căn bản không có khả năng lui về phía sau.
Nếu lui về phía sau, bị hoàng đế Trạm Lam phát giác, vậy chờ đợi bọn hắn cũng chỉ có tử vong.
- Đi thôi! Đi đưa cho phụ hoàng ngươi!
Nghệ Phong thở dài, quay sang nói với tam hoàng tử , không thể chọn lựa chuyện sinh ra ở nhà đế vương,
- Đúng vậy! Có lẽ nên đưa cho hắn, hi vọng hắn không trách ta!
Tam hoàng tử cười khổ, sau đó sắc mặt khôi phục lại bình thường, vẻ mặt bình tĩnh cùng Nghệ Phong tiến vào trong cung điện.
Danh Sách Chương: