Mục lục
Mị Ảnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Hàn Tuyết nghe Nghệ Phong nói như vậy, nàng thở dài một hơi, sau đó hướng Nghệ Phong nói:

- Vậy ngày mai đi! Ngày mai ta ở chỗ này chờ ngươi!

Nghệ Phong gật đầu, lần thứ hai nhìn lướt qua đôi chân dài của Bạch Hàn Tuyết.

Bạch Hàn Tuyết chú ý tới ánh mắt của Nghệ Phong, sắc mặt không khỏi đỏ hồng, nàng hơi kẹp lấy hai chân, phảng phất muốn ngăn trở ánh mắt của Nghệ Phong.

Thế nhưng Bạch Hàn Tuyết không rõ, động tác này của nàng, làm cho trong đầu Nghệ Phong có cảm nghĩ u tối, trong lòng lửa nóng, nhãn thần quỷ dị nhìn Bạch Hàn Tuyết:

“Nữ nhân này không phải là dụ hoặc ta chứ?”

Nghệ Phong ngẫm lại, nghĩ rất có loại khả năng này, Nghệ Phong rất chăm chú nhìn Bạch Hàn Tuyết nói:

- Tiểu thư, ta là người rất chính phái. Nàng đừng nghĩ dùng động tác khép chân là có thể mị hoặc ta, ít nhất phải cởi quần áo thì mới có thể!

Lời vừa nói ra, làm cho Bạch Hàn Tuyết đỏ mặt tới mang tai, tuy Bạch Hàn Tuyết đã cực độ làm cho khuôn mặt băng lãnh, thế nhưng nàng vẫn nhịn không được một cước hung hăng đạp qua Nghệ Phong.

Phản ứng của Nghệ Phong rất nhanh, đã sớm đợi Bạch Hàn Tuyết nổi giân, thuận lợi tiếp lấy chân của Bạch Hàn Tuyết ở trong tay, cảm thụ được sự co dãn và trắng mịn của đôi chân nàng!

Bạch Hàn Tuyết thấy chân mình bị Nghệ Phong nắm, sắc mặt nàng càng nóng lên, sắc đỏ lan tràn toàn thân, làm cho mặt của nàng đỏ bừng lên.

- Buông ra!

Bạch Hàn Tuyết nhìn Nghệ Phong xấu hổ nói.

Nghệ Phong không để ý đến Bạch Hàn Tuyết nói, nhìn Băng Tuyết nữ thần đột nhiên biến thành mỹ nhân e thẹn. Vẻ đẹp hấp dẫn này làm Nghệ Phong có chút sững sờ. Hai tay ma xui quỷ khiến thế nào mà lại không ngừng vuốt lên!

Bạch Hàn Tuyết cảm thụ được động tác của Nghệ Phong, thân thể nàng run nhè nhẹ, suýt nữa không có đứng vững, nàng rất muốn lui lại, lại phát hiện Nghệ Phong nắm rất chặt, nàng căn bản là giãy dụa không ra.

- Buông tay!

Sự lãnh ngạo trong xương cốt của Bạch Hàn Tuyết rốt cục phát huy tác dụng, nhìn Nghệ Phong lạnh lùng nói.

Nghệ Phong như trước cho rằng nữ nhân này ngoài lạnh trong nóng. Nên càng sờ thỏa thích!

- Buông tay!

Bạch Hàn Tuyết lần thứ hai nói một tiếng, trên mặt hầu như muốn ngưng tụ thành băng, đấu khí trên người hơi chớp động.

Nghệ Phong liếc mắt nhìn Bạch Hàn Tuyết nói:

- Chứ không phải nàng thích ta nắm chân của nàng sao?

Bạch Hàn Tuyết nghe Nghệ Phong nói, nàng hừ một tiếng, lần thứ hai thu chân về, nguyên tưởng rằng sẽ giãy dụa không được, lại nghĩ không ra Nghệ Phong đột nhiên buông tay. Làm cho nàng rụt chân có chút đứng không vững, thân thể mê người hung hăng ngã sấp xuống trên mặt đất!

- Ôi... Ngươi hỗn đản!

Bạch Hàn Tuyết có chút muốn khóc, nào có nam nhân nào như vậy.

Nghệ Phong nhìn Bạch Hàn Tuyết xoa mông, hắn thiếu chút nữa nhịn không được cùng Bạch Hàn Tuyết nói:

- Nếu không ta đi xoa giúp nàng!

Chỉ là, Nghệ Phong vẫn làm vẻ mặt khinh thường nói:

- Nàng bảo buông tay, bản thiếu gia buông tay, sao nàng còn mắng ta?

- Ngươi...

Bạch Hàn Tuyết suýt nữa tức chết, mình lúc nào lại bất đắc dĩ với một nam nhân như vậy.

Nghệ Phong nhìn lướt qua cặp chân của Bạch Hàn Tuyết:

- Trước đây ta nghĩ, đôi chân này nếu như ta mang theo đi làm một ít sự tình kia, nhất định sướng ngây người. Chỉ là mới vừa rồi nhìn nàng không có lực đạo như vậy, nghĩ đến khi đó cũng không có vị đạo gì. Còn nữa, da nàng đụng vào thực sự rất không thoải mái, thô ráp quá!

Bạch Hàn Tuyết nghe Nghệ Phong nói, suýt nữa bị làm cho tức chết. Trên đời này vì sao có nam nhân cực phẩm như vậy, nếu đã như vậy, thì mắt ngươi còn nhìn, tay ngươi còn sờ ta nhiều như vậy làm gì!

Bạch Hàn Tuyết hít sâu một hơi, nỗ lực dẹp loạn lửa giận của nàng. Trên mặt một mảnh lãnh ngạo. Bạch Hàn Tuyết rất muốn đánh chết Nghệ Phong, thế nhưng nàng rất hiểu, mình đánh không lại hắn. Nên chỉ có thể nhịn!

- Hàn Tuyết, nhớ kỹ sau này đừng có dùng chân dụ hoặc ta, đừng tưởng rằng chân mình rất đẹp! Kỳ thực bản thiếu gia rất khinh thường!

Bạch Hàn Tuyết nghe Nghệ Phong nói, nàng rất xem thường nhìn Nghệ Phong, bỗng nhiên toát ra một câu nói:

- Nam nhân dối trá!

Nói xong, nàng loạng choạng rời đi.

Nghệ Phong thấy thái độ này của Bạch Hàn Tuyết, hắn không khỏi ngạc nhiên. Một lúc lâu lúc mới phản ứng qua đây, trong lòng mắng to một câu: kháo!

...

Trong lòng Nghệ Phong phiền muộn không gì sánh được, đi về phía lầu các của viện trưởng, tựa hồ thị vệ trên đường đi có lệnh trước, cũng không có ai bước ra ngăn cản Nghệ Phong, thế nhưng Nghệ Phong vừa đi sai đường, lập tức có thị vệ đến chỉ cho hắn. Hiển nhiên là chỉ cho Nghệ Phong đi đến lầu các của viện trưởng.

Nghệ Phong không khỏi nói thầm:

- Bọn họ cũng thật nhỏ mọn, bản thiếu gia chỉ là muốn nhìn học viện Trạm Lam một chút mà thôi. Cư nhiên còn ngăn cản bản thiếu gia, các ngươi nghĩ bản thiếu gia có thể đi nhầm đường sao?

Nghệ Phong một đường phỉ báng đi tới lầu các.

Lão nhân thấy Nghệ Phong đến, tựa hồ không chút nào ngạc nhiên, hắn đi thẳng vào chủ đề nói:

- Thế nào? Có thể giải Lam Lăng Hoa biến dị hay không?

Nghệ Phong từ trong lòng lấy ra một đan phương, sau đó hướng lão nhân nói:

- Ngài theo như các dược liệu trong đan phương này chuẩn bị cho tốt.

Lão nhân sửng sốt, hơi suy nghĩ một chút, hắn hiện tại thầm nghĩ phải mau chóng giải độc cho Họa Thủy, một ít dược liệu mà thôi, đối với học viện Trạm Lam không phải sự tình quá lớn.

Lão nhân nhìn Nghệ Phong nói:

- Ngươi hiện tại có thể nói cho ta biết, có thể giải độc Lam Lăng Hoa hay không?

Nghệ Phong cười cười, cũng không trực tiếp trả lời, mà nhìn viện trưởng rất chăm chú nói:

- Chuyện tình thứ hai, đó chính là ngài đánh Họa Thủy ngất đi!

Lời này vừa ra, nhất thời làm cho lão nhân sững sờ tại chỗ, nhìn Nghệ Phong suýt nữa không kiềm được tức giận xông tới: đánh ngất Họa Thủy? Ta trước đánh ngươi hôn mê!

Viện trưởng nghĩ Nghệ Phong càng lúc càng càn rỡ, hắn cư nhiên tuyên bố muốn đánh ngất Họa Thủy, lẽ nào hắn thực cho rằng hắn trải qua trận chiến ấy, tất cả mọi người sẽ sợ sao?

Viện trưởng thưởng thức Nghệ Phong rất không tồi, thế nhưng dưới tình huống liên lụy đến Họa Thủy, một chút hảo cảm của hắn đối với Nghệ Phong biến mất không còn một mảnh.

Nghệ Phong cảm giác có một cổ khí thế cường đại tập trung hắn, đáy lòng Nghệ Phong có chút run run, hắn không rõ lão gia hỏa này bị thần kinh gì, thế nhưng chỉ phải mở miệng giải thích nói:

- Nếu muốn giải Lam Lăng Hoa biến dị, phải đánh ngất Họa Thủy!

Khí thế của Viện trưởng hơi dừng lại, thế nhưng lập tức tăng vọt lên, khí thế cường đại làm cho sau lưng Nghệ Phong toát mồ hôi lạnh, Nghệ Phong nỗ lực trấn định, lại có chút đứng không vững như trước. Trong lòng hắn hoảng sợ không ngớt!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NT
Nhất Thống04 Tháng năm, 2019 11:14
Truyện này hay nha ae
BÌNH LUẬN FACEBOOK