Xen kẽ trong thành, Bạch Hàn Tuyết hấp dẫn rất nhiều ánh mắt mọi người, ánh mắt cả đám đều nhìn chăm chú lên trên đùi nàng, trong lòng bốc thẳng lên tia hỏa khí. Bạch Hàn Tuyết chú ý tới vô số những ánh mắt nóng cháy, tuy rằng trong lòng không thích, thế nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài, ánh mắt như vậy nàng đã thấy qua rất nhiều, thế nhưng không biết vì sao lần này lại khiến nàng phản cảm dị thường.
Nghệ Phong nhận thấy ánh mắt những nam nhân này, hắn rất xem thường, thầm nghĩ mấy người này không có tiêu chuẩn làm sắc lang, phải biết nhìn giống như không nhìn, tựa như ta đây này.
Nếu như Bạch Hàn Tuyết hiện tại biết được Nghệ Phong đang suy nghĩ gì, tất nhiên sẽ phun lên mặt Nghệ Phong một ngụm nước bọt, bởi vì trong đám nam nhân, ánh mắt của Nghệ Phong là nóng bỏng và trực tiếp nhất.
Tìm kiếm trong thành một hồi lâu, lúc này mới tìm được một điểm tung tích tại một khu vực hoang phế, khi Nghệ Phong thi triển đấu khí bỏ bùn đất bên trên, quả nhiên phát hiện ra một mặt sàn có phong cách cổ xưa.
Nhìn mặt sàn có chút cổ xưa, Bạch Hàn Tuyết và Nghệ Phong đêu mừng rỡ, nếu người khác thấy mặt sàn này sẽ không cho là đúng, thế nhưng hai ngươi biết được nơi này có di chỉ, cũng hiểu được mặt sàn này đại biểu ý nghĩ gì.
Ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị dọc theo mặt sàn này mở ra, một thanh âm nịnh nọt truyền tới trong lỗ tai Nghệ Phong:
- Thiếu gia, chính là nữ nhân kia, cặp chân… Chậc chậc, rất hợp với khẩu vị của thiếu gia đi.
Những lời này khiến cho Bạch Hàn Tuyết và Nghệ Phong đều hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra, chỉ thấy một thanh niên mặc hoa phục dẫn theo một đám người đi tới, một bộ hoàn khố và biểu tình ngạo khí nhìn thẳng vào Bạch Hàn Tuyết.
Khi ánh mắt hắn chuyển xuống trên đùi Bạch Hàn Tuyết, con mắt hầu như muốn toát ra quang mang lục sắc, cuống họng lên xuống vài cái, nuốt sâu xuống từng ngụm nước bọt, ánh mắt đầy nóng bỏng và tham lam nhìn thẳng tới Bạch Hàn Tuyết.
Hành vi của đối phương như vậy khiến Bạch Hàn Tuyết hừ một tiếng, cực kỳ bất mãn.
Nghe được tiếng hừ giọng của Bạch Hàn Tuyết, thanh niên mặc hoa phục mới chậc chậc mở miệng nói:
- Nữ nhân này đủ vị, ta thích, cô nương, thế nào? Theo ta một đêm, ta cho ngươi một bộ vũ kỹ Nhật giai cao cấp, thế nào?
Thanh niên áo hoa đắc ý cười to, tại hắn xem ra, một bộ vũ kỹ Nhật giai cao cấp cũng đủ chinh phục hơn phân nửa nữ nhân trong thiên hạ, vưu vật gợi cảm dụ người trước mặt này tất nhiên cũng không thoát được.
- Ha ha, một bộ Nhật giai a?
Bạch Hàn Tuyết còn chưa phát tiết lửa giận, đã bị Nghệ Phong chặn lại, tiến về phía trước thản nhiên cười nói:
- Nhật giai có phải quá thấp không? Như vậy đi, chỉ cần ngươi tự thiến mình, ta cho ngươi một bộ Địa giai, thế nào?
Hai chữ “Địa giai” khiến mấy người thanh niên áo hoa ngẩn ra, tên thanh niên áo hoa lập tức phản ứng tới, ánh mắt lạnh băng nhìn kỹ Nghệ Phong:
- Tiểu tử, muốn giữ mạng thì câm miệng cho bản công tử.
Nói xong, thanh niên áo hoa cũng không chú ý tới Nghệ Phong, ánh mắt một lần nữa đảo qua trên đùi Bạch Hàn Tuyết, chậc chậc hai tiếng nói:
- Cặp chân này thực mẹ nó đủ vị, nếu có thể dẫn về làm một hồi sự tình, hẳn là sướng ngây người đi.
Nghe thanh niên áo hoa nói, trong mắt Nghệ Phong cũng lộ ra một đạo sát ý. Câu này hắn cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, hỗn đản này cư nhiên nói ra lời mọi người vẫn giữ kín, thật là không muốn cho hắn được phóng mắt nữa rồi.
Bạch Hàn Tuyết hiển nhiên cũng bị những lời này của đối phương chọc tức giận, trừng mắt nhìn thanh niên áo hoa, lạnh lung nói:
- Không muốn chết, nhanh dẫn theo người của ngươi cút đi.
Một câu nói này khiến cho đám người thanh niên áo hoa cười lên ha ha:
- Cô nương, chắc ngươi là người đầu tiên trong tòa thành này dám nói với ta từ cút. Đủ lạnh, đủ cay, có điều ta thích, ha ha…
Nghe được thanh niên áo hoa nói, Bạch Hàn Tuyết cũng không nhịn được nữa, thân ảnh lóe lên, hung hăng tát về phía thanh niên áo hoa. Thế nhưng, thân ảnh của nàng còn chưa tiếp xúc đến được thanh niên áo hoa, đã bị một thị vệ nam tử trung niên ngăn trở, một chưởng nghênh đón Bạch Hàn Tuyết, khiến Bạch Hàn Tuyết bị chấn lui lại mấy bước xa.
- Di! Vương cấp?
Nam tử trung niên vừa đẩy lui Bạch Hàn Tuyết, rất kinh dị liếc mắt nhìn nàng, nghĩ không ra lấy tuổi tác Bạch Hàn Tuyết như vậy, cư nhiên có thể đạt được trình tự Vương cấp.
- Vương cấp?
Ánh mắt thanh niên áo hoa kia càng nóng cháy, cười ha ha nói:
- Ta chơi qua nhiều nữ nhân như vậy, còn chưa từng chơi đùa Vương cấp, chậc chậc, nữ nhân Vương cấp cực phẩm như vậy, không chơi không được…
Nghe được thanh niên áo hoa nói, Nghệ Phong nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, tay đỡ lấy Bạch Hàn Tuyết bị chấn lui khiến sắc mặt có chút tái nhợt, hỏi nàng:
- Không việc gì chứ?
- Không có việc gì!
Bạch Hàn Tuyết lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn vào thiếu niên áo hoa. Nghệ Phong thấy thế, cười nói:
- Để cho ta đi, một tên hề thích nhảy nhót mà thôi, không phải tức giận làm gì.
Bạch Hàn Tuyết khẽ gật đầu, tuy rằng nam tử trung niên kia có thể đã đạt tới trình tự ngũ giai, thế nhưng tại trước mặt Nghệ Phong vẫn không đáng nhìn.
- Trong vòng mười hơi thở, tự đoạn chân tay, tha cho các ngươi rời đi...
Ánh mắt Nghệ Phong không chút ba động, nhìn thanh niên áo hoa nói.
Thanh niên áo hoa nghe được Nghệ Phong nói, hơi sửng sốt, đồng thời lập tức càn rỡ cười phá lên, một lúc sau mới dừng lại được, tay chỉ chỉ vào Nghệ Phong, nói:
- Tiểu tử, giao nữ nhân của ngươi ra đây, sau đó tự hoạn, bản công tử cũng tha cho ngươi.
Nghệ Phong không thèm chú ý tới hắn, lẳng lặng đứng đợi. Ngược lại, nam nhân trung niên vừa mới xuất thủ lại hơi nhíu mày, thiếu niên trước mắt cư nhiên khiến hắn có một loại dự cảm không hay.
- Còn ba hơi thở!
Ngay khi thiếu niên áo hoa còn đang kiêu ngạo, Nghệ Phong cất giọng nhàn nhạt, khiến nam tử trung niên quay sang nói với hắn:
- Thiếu gia, chút nữa cẩn thận, tiểu tử này có chút không tầm thường.
Ngay khi nam tử trung niên vừa dứt lời, Nghệ Phong nhoẻn miệng cười, nói:
- Cẩn thận cũng vô dụng, ngươi không phải muốn bản thiếu tự thiến sao? Ta liền giúp ngươi thử xem.
Nói xong, thân ảnh Nghệ Phong chợt lóe, trên hư không lưu lại một đạo tàn ảnh, bay nhanh về phía đối phương, một chưởng phách về phía nam tử áo hoa. Một chưởng này của Nghệ Phong nhìn như vô lực, thế nhưng sắc mặt nam tử trung niên kia lại đại biến, năng lượng trong cơ thể dũng mãnh tiến ra, đón đỡ Nghệ Phong.
- Không biết tự lượng sức!
Nghệ Phong cười nhạt một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng ấn đi.
Phốc…
Trong ánh mắt không dám tin tưởng của mọi người, nam tử trung niên là người cực mạnh trong số bọn họ cư nhiên bị đối phương đánh một chưởng tới hộc máu, tiểu tử này kinh khủng như vậy sao?
Có tiếng thân hình nam tử trung niên đập mạnh xuống đất, khiến trong lòng đám người trong đó có thanh niên áo hoa đều rung động hai cái, cả đám hít sâu một ngụm lương khí nhìn về phía Nghệ Phong, nguyên vốn tưởng rằng đã chắc ăn được người ta, thế nhưng đối phương cư nhiên mạnh đế loại này… Có thể dùng một chiêu đánh trọng thương Vương cấp ngũ giai, thực lực thấp nhất cũng là Vương cấp cao giai.
- Kháo… Tiểu tử này còn nhỏ hơn ta, sao có thể mạnh như vậy? Lần này thiếu gia đụng phải thiết bản rồi.
- Ngươi đừng tới đây, ngươi đừng tới đây.
Thanh niên áo hoa đã hoàn toàn sợ đến vỡ mật, mặc dù có thực lực Tướng giai, thế nhưng ngay cả Vương cấp ngũ giai cũng không tiếp được một chưởng của hắn, bằng vào điểm thực lực của mình có thể làm được gì sao?
- Chỉ cần không qua là được?
Nghệ Phong cười khẽ một tiếng, lấy ra vô số kim tệ, tay vung mạnh lên, trung lúc huy vũ, một tiếng thét cực kỳ bi thảm vang vọng trong hư không, Bạch Hàn Tuyết nhìn chỗ máu dàn dụa ra, sắc mặt có chút phiếm hồng quay mặt đi, khẽ liếc Nghệ Phong một cái.
- Thiếu gia!
Nhìn thiếu gia bị thiến, sắc mặt đám người đi theo thiếu niên áo hoa biến thành một mảnh trắng bệch, vừa định nâng thiếu gia bọn họ dậy, lại bị một thanh âm lạnh lùng khiến bọn họ phải dừng cước bộ.
- Nếu không muốn hắn chết, đứng nguyên tại đó không động!
Một câu nói của Nghệ Phong, nhất thời khiến mọi người ngừng cước bộ.
Nhìn thoáng qua thiếu niên áo hoa lăn lộn trên mặt đất, Nghệ Phong quay lại nói với đội người hầu đi theo đối phương, nói:
- Nguyên bản ta còn phải tự mình động thủ, hiện tại các ngươi dâng tới cửa, vậy thì giúp ta đào cái hố này lên đi.
Nghệ Phong chỉ vào hồ to vừa bị đánh ra ở ngay dưới chân, nói với cả đám người đối phương.
Trong vẻ sững sờ của mọi người, Nghệ Phong thi triển thuấn di tới bên người thiếu niên áo hoa, một cước hung hăng đạp tới trên ngực hắn, nhàn nhạt nói:
- Không muốn hắn chết, vậy làm nhanh cho ta, chậm một điểm nào, ta liền lấy một cánh tay của hắn…
Nghe thế, một đám người nguyên bản còn nhìn chăm chú vào thiếu niên áo hoa, cả đám nhanh chóng nhảy vào hố, điên cuồng đào móc rộng hố ra to hơn, nhìn phía dưới xuất hiện một mặt sàn theo phong cách cổ xưa, khóe miệng Nghệ Phong cũng hơi có ý cười.
- Buông bản công tử ra, bằng không phụ thân ra sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Nam tử áo hoa bị Nghệ Phong dẫm chân lên, dùng thứ giọng nổi giận, âm trầm nói.
- Phụ thân ngươi?
Nghệ Phong kinh ngạc, lập tức cười nói:
- Ta không biết phụ thân ngươi thế nào, chỉ là ta biết sau này ngươi không được làm phụ thân nữa rồi.
Một câu nói này khiến sắc mặt thanh niên áo hoa biến đổi càng thêm dữ tợn, gắt gao nhìn chằm chằm Nghệ Phong, nói:
- Ta muốn bầm thây ngươi thành vạn đoạn.
Nhìn thanh niên áo hoa điên cuồng giãy dụa dưới chân, Nghệ Phong cười nhạt một tiếng, dưới chân dùng lực càng mạnh, nhàn nhạt nói:
- Không muốn chết thì an phận cho ta, bản thiếu không có nhiều thời gian như vậy để mãi chơi đùa với các ngươi.
Thanh niên áo hoa bị Nghệ Phong dùng một châm dẫm lên thân thể, vẻ hung tàn trong mắt càng đậm hơn mười phần, hắn chưa từng nghĩ tới tại trọng tòa thành trì nhà mình, cư nhiên sẽ có người dám trêu chọc hắn, càng thật không ngờ, hai người nhìn yếu ớt văn nhược, cư nhiên lại cường hãn đến loại tình trạng này. Ngay cả hộ vệ được phụ thân phái cho hắn cũng bị một chưởng tiêu diệt.
Cơn đau khiến tâm thần hắn hầu như vặn vẹo, đối với thứ như sinh mạng của hắn mà nói, mất đi thứ đó, còn khổ hơn so với giết hắn.
- Phụ thân ta nhất định sẽ nghiền nát ngươi thành vạn đoạn.
Thanh niên áo hoa nỗ lực giãy dụa, nhưng không hơn được chút nào.
Nghệ Phong không thèm để ý tới một gã hề, nhìn một đám người đã đào ra một hố lớn, trên mặt cũng có dáng tươi cười, lần này thật ra đã tiết kiệm cho hắn không ít thời gian.
- Ngươi có thể tìm được lối vào hay không?
Nghệ Phong hỏi Bạch Hàn Tuyết.
Bạch Hàn Tuyết gật đầu nói:
- Có thể!
Nói xong, Bạch Hàn Tuyết đi về phía trước, kéo lấy tay Nghệ Phong, sắc mặt có chút ửng hồng. Hành vi chủ động này của Bạch Hàn Tuyết khiến Nghệ Phong đồng dạng cũng sửng sốt.
Bạch Hàn Tuyết thấy Nghệ Phong như vậy, nàng có chút hoảng loạn giải thích:
- Ngươi đừng có nghĩ loạn!
- Ha ha! Ta không nghĩ loạn a!
Nghệ Phong cười to, điều này khiến cho sắc mặt Bạch Hàn Tuyết càng thêm hồng nhuận, hung hăng liếc mắt quát Nghệ Phong, kéo Nghệ Phong nhảy xuống hố.
Danh Sách Chương: