Ở trong một tòa cung điện xa hoa của Trạm Lam hoàng cung, sắc mặt hoàng đế Trạm Lam cực kỳ khó coi ngồi ở trên long ỷ. Tôn lão đứng bên cạnh cũng không dám nói ra một tiếng, cho dù hắn thân là Tôn Cấp, thế nhưng ở trước mặt hoàng đế Trạm Lam, hắn vẫn cảm giác được áp lực cực lớn. Đây không phải duyên cớ thực lực, mà là uy áp của hoàng đế Trạm Lam khi làm đế hoàng hơn mười năm.
- Ngài nói An Dịch đã chết?
Lúc Hoàng đế Trạm Lam nghe được tin tức Tôn lão mang đến, sắc mặt hắn khó coi đến lợi hại, Tôn lão chưa từng có thấy hoàng đế Trạm Lam tức giận như vậy.
- Đúng! Bị lăng trì mà chết!
- Lăng trì mà chết? Hắn vì sao chết nhanh như vậy, chết thoải mái như vậy. Hơn mười năm trước ta nên đem hắn lóc thịt lăng trì.
Hoàng đế Trạm Lam nổi giận nói. Hiển nhiên đã tức giận đến cực điểm. Hắn nghĩ không ra An Dịch cư nhiên xui khiến hai vị hoàng tử đi vây công Nghệ Phong và Tam hoàng tử, Tam hoàng tử cũng thôi đi, Nghệ Phong là người bọn hắn có thể trêu chọc sao? Ngay cả hắn cũng cố kỵ ba phần!
Hoàng đế Trạm Lam có chút may mắn, may là Nghệ Phong không chết. Bằng không toàn bộ hoàng thất sẽ gặp phải hạo kiếp. Hoàng đế Trạm Lam thậm chí có ý nghĩ lăng trì hai vị hoàng tử, hắn để lộ ra thân phận đế quân của Nghệ Phong, chính là muốn nhắc nhở hai đứa con của mình, không ngờ hai kẻ ngu si này cư nhiên còn dám đi trêu chọc Nghệ Phong. Người có thể sở hữu thân phận đế quân, là tồn tại bọn hắn có thể đối phó sao?
Hoàng đế Trạm Lam hít sâu một ngụm, nghe được Nghệ Phong cư nhiên lấy thực lực Tướng Cấp ở dưới tình huống bị ba Vương Cấp vây công, chém giết hai cái trong đó, trong lòng hắn cũng không khỏi kinh hãi, rốt cục minh bạch vì sao truyền nhân Tà Tông sẽ có truyền thừa đế quân. Chỉ cần chiến tích này, là có thể để cho bất luận kẻ nào cũng phải ngước nhìn.
Đồng thời Hoàng đế Trạm Lam nhớ tới tam tử của hắn, trong lòng cũng nổi lên sóng to gió lớn. Hai tháng trước Tam hoàng tử biểu hiện ra thế lực của hắn, để mọi người ở đế đô khiếp sợ không thôi, hắn cư nhiên cũng sở hữu thế lực sánh ngang hai vị hoàng tử. Cho dù là hoàng đế Trạm Lam cũng trở tay không kịp. Không thể tin nổi hắn ở dưới nhiều ánh mắt như vậy, lại có thể ẩn nhẫn sâu tới mức này.
Trạm Lam hoàng đế chưa từng nghĩ tới thủ đoạn của Tam hoàng tử lại cao minh như thế, lúc đó trong lòng hắn rất buồn bực, đồng thời lại mơ hồ có chút vui vẻ, nhi tử kiệt xuất như vậy, cho dù là ai cũng sẽ vui vẻ. Đáng tiếc là sinh ở trong nhà đế vương, đặc biệt hoàng đế Trạm Lam muốn ổn định đế quốc, ba cổ thế lực khổng lồ này tranh đoạt, là tình cảnh hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Mà trận vây công vừa rồi, để hoàng đế Trạm Lam càng khiếp sợ chính là, Tam hoàng tử cư nhiên cùng Nghệ Phong liên kết. Nói cách khác, hắn còn giỏi hơn hai vị hoàng tử một bậc. Cho dù là hoàng đế Trạm Lam cũng bội phục Tam hoàng tử, Nghệ Phong cao ngạo hắn tự nhiên biết, có thể mượn hơi Nghệ Phong cũng chứng minh năng lực của hắn rồi.
Đặc biệt nghe được Tam hoàng tử cư nhiên tu luyện bản bí kỹ hoàng thất kia, lấy thực lực Tướng giai có thể đấu ngang nhau cùng An Dịch. Trong lòng Hoàng đế Trạm Lam càng nổi lên sóng to gió lớn. Bí kỹ kia kinh khủng đến cỡ nào hắn biết rõ, tu luyện nó phải chịu nỗi đau dằn vặt từng tấc thịt. Hắn thật không ngờ Tam hoàng tử đã biết mà vẫn tu luyện, nghị lực này nghe mà thấy sợ. Nghe được thời điểm Tam hoàng tử chuẩn bị tự bạo, hoàng đế Trạm Lam cũng bị động dung.
Mặc kệ đáy lòng Hoàng đế Trạm Lam nghĩ làm sao, thế nhưng lúc này hắn không thể không thừa nhận. Trong ba vị hoàng tử thì Tam hoàng tử kiệt xuất nhất, cho dù là hắn cũng kém xa.
Hoàng đế Trạm Lam dẹp loạn lửa giận đối với hai vị hoàng tử một chút, mặc dù muốn giết chết bọn họ, thế nhưng dù sao cũng là huyết mạch của hắn, hắn vĩnh viễn là muốn giữ gìn. Chỉ bất quá lấy tính tình của Nghệ Phong, sợ là hai vị hoàng tử muốn chém giết hắn, không cùng hai vị hoàng tử không chết không ngớt mới là lạ.
Nghĩ vậy hoàng đế Trạm Lam cực kỳ đau đầu, chỉ một mình Nghệ Phong cũng đã làm dư luận đế đô xôn xao, kia nếu như phía sau hắn đứng ra, vậy sẽ biến thành cái dạng gì chứ.
- Được rồi, ngài nói Nghệ Phong và Tam hoàng tử được Tần Y cứu?
Hoàng đế Trạm Lam đột nhiên hỏi.
Tôn lão gật đầu, lập tức cười khổ nói:
- Một chiêu, một chiêu rất đơn giản. Tần Y liền đóng băng một Vương Cấp tam giai, sức chiến đấu kia cho dù là Tôn Cấp cũng không hơn!
Trong lòng Hoàng đế Trạm Lam cả kinh:
- Ngài nói cái gì? Tần Y tới Tôn Cấp rồi?
Tôn lão lắc đầu nói:
- Hẳn là mượn lực lượng đặc thù nào đó, lấy gia nghiệp của Tần gia, có bí pháp như vậy cũng không ly kỳ. Chỉ là nàng xác thực có thể sánh ngang Tôn Cấp!
Hoàng đế Trạm Lam nghe được Tôn lão nói, hắn hít sâu một hơi, một Tôn giai đại biểu cái gì hắn biết rõ! Chí tôn cường giả như vậy, phất tay một cái cũng có thể làm cho đế đô chấn động.
- Bệ hạ! Tần Y có câu muốn chuyển cáo cho người!
Tôn lão suy nghĩ một chút, hắn vẫn phải nói ra, những lời này hắn không dám dấu. Hậu quả của việc dấu diếm chuyện này là không thể tưởng tượng, về phần hoàng đế Trạm Lam muốn làm như thế nào, vậy nhìn hoàng đế Trạm Lam rồi.
- Nói đi!
Hoàng đế Trạm Lam thấy bộ dáng này của Tôn lão, biết không là tin tức gì tốt.
- Tần Y chỉ mấy nghìn binh sĩ nói: chỉ cần bệ hạ lập hai vị hoàng tử làm đế, vậy Tần gia sẽ lĩnh giáo sự lợi hại của hoàng thất một chút!
Ngữ khí của Tôn lão không lớn, thế nhưng nói ra lại làm cho sắc mặt hoàng đế Trạm Lam mạnh mẽ biến đổi, hai nắm tay siết chặt, gân xanh trên trán bạo động không ngừng.
- Tốt! Tốt! Hay cho muốn lĩnh giáo lợi hại của hoàng thất! Hay cho một câu uy hiếp!
Hoàng đế Trạm Lam giận dữ mà cười, hơn mười năm qua, hắn là lần đầu tiên bị người uy hiếp. Lửa giận trong lòng như lửa đổ thêm dầu, không ngừng bốc cao.
Hoàng đế Trạm Lam ném những vật có trước mặt xuống đất, lần đầu tiên hắn thất thố như vậy, coi như là Tôn lão cũng lạnh người. Bất luận là một đế vương nào bị uy hiếp như vậy, sợ là cũng sẽ có phản ứng như hắn. Thế nhưng nhớ tới quái vật lớn như Tần gia, cho dù cường hãn như hắn, cũng không dám phát biểu một ý kiến.
Hoàng đế Trạm Lam đập một trận, rốt cục dẹp loạn tâm tình một chút, trong mắt tràn đầy lãnh ý, nếu như hiện tại hai hoàng tử của hắn tại đây mà nói, sợ là hắn sẽ đập cho tới chết.
Hoàng đế Trạm Lam hít sâu một hơi, hai hoàng tử đã chọc cho hắn một phiền phức vô cùng lớn. Một Tà Tông đã kinh khủng tới cực điểm rồi, cư nhiên ngay cả Tần gia trang cũng chọc tới. Nếu như hai nhà này liên thủ thì hoàng thất có cường hãn hơn nữa cũng sẽ bị nhổ tận gốc.
- Tôn lão! Ngài thấy thế nào?
Hoàng đế Trạm Lam quay qua Tôn lão hỏi.
- Bệ hạ! Tất cả do người làm chủ!
Tôn lão cười khổ một tiếng, làm sao dám phát biểu ý kiến ở vấn đề này.
Hoàng đế Trạm Lam tựa hồ cũng biết tâm tư Tôn lão, hắn hít sâu một hơi, càng thêm ghi hận đối với hai vị hoàng tử. Nếu không phải huyết mạch của hắn, không lăng trì làm sao có thể dẹp loạn lửa giận trong lòng hắn.
Hoàng đế Trạm Lam ngồi ở trên long ỷ, cũng không nói một câu gì. Tôn lão lẳng lặng nhìn hoàng đế Trạm Lam, đáy lòng hắn không muốn là địch của Tà Tông và Tần gia, thế nhưng một đế vương bị uy hiếp, đây là khiêu chiến tôn nghiêm. Cho dù là Tôn lão cũng không biết hoàng đế Trạm Lam sẽ làm lựa chọn gì.
- Tôn lão! Ngài ra ngoài đi! Để ta yên lặng một chút!
Hoàng đế Trạm Lam đột nhiên nói.
- Vâng! Bệ hạ!
Tuy rằng Tôn lão không biết hoàng đế Trạm Lam lựa chọn như thế nào, hắn cũng thở dài một hơi. Chỉ bất quá trong lòng Tôn lão cầu khẩn, hoàng đế Trạm Lam sẽ không chọn hai vị hoàng tử làm đế, mặc kệ từ phương diện nào nhìn, Tam hoàng tử là người thích hợp nhất.
Chỉ bất quá, Tôn lão theo hoàng đế Trạm Lam nhiều năm như vậy, chưa từng có thể đoán được tâm tư của hắn, lần này cũng không biết hắn sẽ lựa chọn như thế nào? Nghĩ vậy, Tôn lão cũng hận không thể tát chết hai vị hoàng tử.
Danh Sách Chương: