Hôi Từ rất rõ ràng, dịch thể màu đen kia của Nghệ Phong chính là độc dược. Nhìn bó lớn kim châm của Nghệ Phong không ngừng thấm độc dịch. Tâm lý bọn họ thấy phát lạnh, đã nghĩ ra được Nghệ Phong định làm gì.
Quả nhiên, trong ánh mắt nhìn kỹ của bọn họ, Nghệ Phong quát to:
- Bạo vũ lê hoa châm!
Vừa mới nói xong, cánh tay Nghệ Phong mạnh mẽ vung lên, từng đạo kim châm như đập vào mặt Hôi Từ bay đi. Dường như hạt mưa trên bầu trời rơi xuống, kim châm bay đầy trời bám theo tiếng xé gió, để trong lòng Hôi Từ hoảng hốt. Bọn họ tận mắt thấy mức độ kinh khủng của nọc độc kia. Nhiều kim châm như vậy bay khắp bầu trời, cho dù là bọn hắn cũng không dám đơn giản đi chống đối.
Thế nhưng bọn họ cảm giác bị Nghệ Phong khinh thường, nếu như lúc này trốn ra. Tùy ý những kim châm này đánh vào trên người đệ tử Kim Ưng Tông. Vậy càng làm trò cười rồi. Phe mình nhiều cường giả như vậy, còn không thể đối mặt với một thiếu niên, nếu chuyện này truyền đi, sau này người đến Kim Ưng Tông kiếm chuyện sẽ càng nhiều.
- Cẩn thận độc châm, đều đỡ hết cho ta!
Hôi Từ hét lớn một tiếng, đấu khí trên người mạnh mẽ bạo động. Đấu khí hình thành áo giáp trong nháy mắt ngưng tụ trên người hắn, quang mang trên trọng kiếm mãnh liệt to lớn, trong kiếm vung lên, kim châm bay đến bên người hắn đều bị rơi xuống đất, thẳng tắp cắm trên mặt đất. Một chiêu này của hắn, cư nhiên chặn được hơn phân nửa kim châm. Điều này làm cho Hôi Từ thở dài một hơi. Chiêu Bạo Vũ Lê Hoa Châm này khí thế mười phần, bất quá miệng cọp gan thỏ mà thôi. Lực sát thương nhỏ bé đến thương cảm.
- Đùng đấu khí để đỡ lấy độc châm. Kim châm nhìn uy mãnh như vậy, thế nhưng không hề có lực lượng.
Hôi Từ quay sang phía mấy hộ pháp quát to.
Nghệ Phong nghe được Hôi Từ nói, không khỏi cười nhạt. Hôi Từ nói không sai, bạo vũ lê hoa châm này không có chút lực lượng nào. Chiêu này cũng là Nghệ Phong năm đó ở Thánh Địa, nhớ tới bạo vũ lê hoa châm ở kiếp trước của Đường Môn mà tự nghĩ ra. Thế nhưng tự nghĩ ra chính là tự nghĩ ra, làm sao có thể mạnh mẽ như bạo vũ lê hoa châm thật sự. Bạo vũ lê hoa châm của Nghệ Phong chỉ đơn giản đẹp mắt. Thế nhưng uy lực chân chính không hơn gì vũ kỹ Tinh giai.
Bất quá, Nghệ Phong thi triển chiêu này chỉ vì muốn đẹp mắt sao?
- Bản thiếu thực sự muốn nhìn, các ngươi có thể ngăn chặn bao nhiêu?
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, cánh tay không ngừng múa may, số lương kim châm càng tăng vọt lên. Dường như bạo vũ, dày đặc đến mức che lại cả ánh sáng mặt trời.
Nếu như người dân bình thường nhìn thấy một mảnh hư không đều là kim châm ánh vàng rực rỡ. Sợ rằng sẽ mắng to Nghệ Phong là kẻ tiêu tiền như rác, thế nhưng Nghệ Phong ngay cả đầu lông mày cũng chưa thèm nhăn lại, vừa xuất hiện ở trong tay đã ném ngay ra ngoài.
- Không biết tự lượng sức mình!
Hôi Từ cười nhạt nhìn Nghệ Phong, trong mắt xem thường vạn phần. Kim châm như vậy, cho dù nhiều hơn thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ có thể đột phá phòng ngự của bọn hắn hay sao?
Kim châm khắp bầu trời căn bản không thể thoát khỏi đấu khí phòng ngự của Hôi Từ mấy người, đấu khí khổng lồ của bọn họ làm thành tường phòng hộ. Kim châm của Nghệ Phong vừa chạm vào tường phòng hộ đấu khí, trong nháy mắt bị ngăn chặn, rơi thẳng xuống đất. Kim châm bị đấu khí kia ngăn cản xuống, phát ra ánh sáng lòe loẹt. Nếu như một người bình dân nhìn thấy, sợ rằng sẽ hạnh phúc ngất xỉu.
Hôi Từ thấy Nghệ Phong vẫn phóng ra kim châm như trước, vẻ xem thường trong mắt càng dày đặc. Lực công kích như vậy cho dù có nhiều kim châm hơn cũng có ích lợi gì?
Thực sự vô dụng sao? Đáy lòng Nghệ Phong cười nhạt, động tác trên tay không chút chậm trễ. Trong thời gian ngắn này, sợ rằng đã có hơn một nghìn kim châm bay ra ngoài. May mà Nghệ Phong là Y Sư, hắn thật sự không thiếu kim châm, hắn đã từng cầm hơn một vạn kim châm lấy được từ thương khố của tam trưởng lão. Có nạp linh giới Trữ Huyên đưa cho, Nghệ Phong còn sợ không đựng được sao?
- Bản thiếu thực sự muốn nhìn, ngươi dùng cách nào để bảo hộ được người của các ngươi!
Nghĩ vậy, kim châm trên tay Nghệ Phong lần thứ hai tăng thêm, bắn ra ngoài.
Ngay lúc Hôi Từ vẫn muốn xem thường cười nhạt nhìn Nghệ Phong, sắc mặt hắn mạnh mẽ biến đổi. Chỉ thấy mấy cây kim châm đột phá phòng ngự của hắn, thẳng tắp bay nhanh về phía một đệ tử đằng sau. Nhìn mấy cây kim châm màu đen kia, bọn họ biết rõ trên đó nhất định có độc dược.
Hôi Từ muốn đi đỡ lấy mấy cây kim châm đó, thế nhưng lại phát hiện căn bản không thể đuổi kịp. Trong ánh mắt kinh khủng của mấy tên đệ tử, kim châm đâm vào cổ họng bọn họ, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được và một tia thất vọng.
Hôi Từ nhìn sự thất vọng trong mắt đám đệ tử, lửa giận trong lòng hắn cháy lên như bão táp. Nhiều cường giả như vậy, ngay cả mấy tên đệ tử đều không thể bảo vệ được, khó trách bọn hắn thất vọng. Mấy tên đệ tử bưng kín yết hầu. Kim châm của Nghệ Phong mang theo kịch độc, trong miệng mấy người tuôn ra máu đen kịt, không cam lòng trừng to mắt ngã xuống.
- Đê tiện!
Hôi Từ nhìn Nghệ Phong cả giận nói. Hắn hiện tại rốt cuộc rõ ràng phương pháp của Nghệ Phong. Những kim châm bên ngoài chỉ để che giấu, mục đích chính là hấp dẫn ánh mắt của bọn họ. Thế nhưng sát chiêu chân chính là mấy cây kim châm xen lẫn vào số kim châm bay khắp bầu trời kia.
Nghệ Phong toàn lực thúc đấy, mấy cây kim châm đó đột phá phòng ngự của bọn họ quả thực dễ dàng. Bọn họ lại không phản ứng kịp thời, chỉ đành mở mắt trừng trừng nhìn kim châm kia đâm vào cổ họng đám người phía sau. Máu tươi đầy họng.
- Đê tiện?
Nghệ Phong xem thường nhìn bọn họ nói:
- Các ngươi nhiều người như vậy không bảo vệ được mấy tên đệ tử, cư nhiên còn không biết xấu hổ nói ta đê tiện?
- Ngươi…
Hôi Từ phảng phất bị đạp vào đuôi, hiện tại hắn thầm nghĩ làm sao giết chết Nghệ Phong. Dưới tình huống như vậy, mới có thể không cho chuyện này truyền ra ngoài làm mất hết mặt mũi của Kim Ưng Tông.
- Ngươi cái gì ngươi? Phía sau ngươi còn có mấy đệ tử, để bản thiểu giải quyết đơn giản một chút!
Nghệ Phong nhàn nhạt nói, trước tiên đưa hết đám cá nhỏ này lên thớt, sau đó thu thập các ngươi.
- Tốt! Tốt! Ta thực sự muốn nhìn ngươi còn có cách nào?
Hôi Từ giận dữ quá hóa cười.
Bất quá, khi ánh mắt Hôi Từ chuyển dời đến phía sau. Những đệ tử Kim Ưng Tông này bắt đã bắt đầu chạy. Bọn họ đã bị thủ đoạn của Nghệ Phong dọa vỡ gan rồi, những thi thể chất đầy trên mặt đất như Tu La địa ngục, khiến cho bọn họ đều không có dũng khí nhìn lại.
Vốn dĩ bọn họ còn tin tưởng trưởng lão và hộ pháp sẽ bảo hộ chính mình, thế nhưng người ta ngay cả dưới sự bảo vệ chặt chẽ như vậy cũng có thể tàn sát bao nhiêu đệ tử, lòng tin kia của bọn họ cũng biến mất không còn một mảnh. Điều bọn họ có thể làm là cố gắng chạy. Cũng không hy vọng xa vời đám người Hôi Từ có thể bảo hộ bọn họ.
Hôi Từ thấy trong lòng đám đệ tử ngay cả chút lòng tin cuối cùng đối với bọn họ cũng đã không có, lửa giận của hắn hầu như muốn bạo phát thiêu hủy tất cả.
- Đều đứng lại cho ta!
Hôi Từ giận dữ quát.
Thế nhưng không có một người nghe lời hắn nói. Đấu khí trên người Hôi Từ mạnh mẽ tăng vọt, trọng kiếm vung lên, chém đứt lưng một người trong số đó. Nội tạng bên trong rớt hết ra ngoài, trình độ máu tanh để mọi người sững lại cước bộ, cả đám trừng to mắt, hai chân run run nhìn Hôi Từ giống như nhìn ma quỷ.
- Đều đứng ở chỗ này cho ta!
Hôi Từ hừ một tiếng, phảng phất không thấy được thi thể máu tanh trên mặt đất.
Nghệ Phong cũng cảm giác dạ dày hơi cuộn lên, không khỏi chậc lưỡi, thật sự bội phục sự tàn nhẫn của Hôi Từ, ngay cả người của chính mình đều có thể sát hại tàn nhẫn như vậy. Đây là việc cầm thú cũng không làm.
- Khí phách thật lớn!
Nghệ Phong vỗ tay khen ngợi.
- Ta muốn ngươi chết!
Gân xanh trên trán Hôi Từ chớp động, trong mắt tràn đầy tia sáng dữ tợn, hiển nhiên hắn đã hận Nghệ Phong tới cực điểm. Đấu khí trong cơ thể hắn tăng vọt, áp bách toàn bộ không gian khiến cho người khác cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.
Nghệ Phong thấy Hôi Từ trở nên như vậy, châm chọc cười cười, đối với đám đệ tử đã bị dọa vỡ mật kia không còn gì hững thú nữa. Chém giết bọn họ chỉ khiến hắn lãng phí thêm khí lực mà thôi. Chờ giải quyết hết mấy người này, tiếp tục thu thập cũng không sao.
- Vậy thử xem sao!
Danh Sách Chương: