Phụt…
Giống như mọi người tưởng tượng, một tiếng hộc máu mạnh mẽ vang lên trong tai mọi người. sắc mặt đám người Áo Hỏa Áo Thủy càng trắng bệch.
- Cát đại thúc! Đã lâu không gặp!
Tiếp theo đó, một tiếng cười bình thản, vọng vào trong tai mọi người. Sau khi bọn họ sửng sốt, vội vàng mở con mắt. Nhưng cảnh tượng trước mặt, lại khiến mọi người nhìn không chớp mắt. Trước mặt đột nhiên xuất hiện một thiếu niên.
Chỉ thấy Độc Hạt vừa rồi không ai bì nổi đã bị ngã ở phía trên mặt đất, máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra, mang theo ánh mắt hoảng sợ không gì sánh được.
Mọi người không dám tin vào cảnh tượng trước mặt, cố gắng mở lớn con mắt. Sau khi phát hiện không nhìn lầm, trên mặt bọn họ cũng có vẻ kinh hãi. Đặc biệt là đám người đi theo Độc Hạt, vẻ hoảng sợ trên mặt càng đậm.
Tất nhiên người tới là Nghệ Phong. Hắn đi tới thánh địa, đúng lúc thấy cảnh tượng như vậy, đối với Cát đại thúc đã từng giúp hắn vượt qua hạp cốc, trong lòng Nghệ Phong vẫn cảm kích khó quên. Khi đó Nghệ Phong mới là Sư cấp, không thể tưởng tượng được khi gặp lại Cát đại thúc, hắn đã là Vương cấp, mà Cát đại thúc còn là cường giả Tướng cấp!
- Nghệ Phong?
Cát đại thúc nhìn nam tử quen thuộc đang đứng trước mặt, đối lập với thiếu niên tà mị ngây ngô trước đây, hắn mơ hồ cũng cảm thấy hoảng hốt.
- Ha hả! Chính là tiểu tử!
- Ha ha!
Cát đại thúc thấy thiếu niên trước mặt đã không còn ngây ngô như ngày xưa, hắn cũng phát ra tiếng cười sang sảng. Tuy rằng lúc trước Nghệ Phong ở lại trong dong binh đoàn của hắn không lâu, nhưng không thể nghi ngờ đã Nghệ Phong khiến hắn có ấn tượng sâu nhất. Lúc trước Lôi Đình Phá Nhật Kiếm của Nghệ Phong khiến hắn bị chấn động rất lớn, đồng thời cũng giúp hắn giải trừ nguy cơ. Hơn nữa hình ảnh Nghệ Phong trên đường đi trêu chọc Tình Nhi, cũng khiến hắn khắc sâu trong trí nhớ.
- Mặc dù biết ngươi ngút trời kỳ tài, nhưng thật sự không ngờ được ngươi đã mạnh như vậy!
Cát đại thúc nhìn Độc Hạt ngã trên mặt đất sống chết không rõ, hắn không nhịn được cảm than. Thiếu niên ngày xưa ngay cả hắn cũng không bằng, lúc này lại có thể một chiêu đánh trọng thương một cường giả Tướng cấp đỉnh phong.
Nhìn Độc Hạt trên mặt đất, lo lắng trước đây của Cát đại thúc cũng biến mất không còn một mảnh. Mặc dù cường giả phía bên đối phương vẫn có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ, nhưng hiện tại đã có thêm Nghệ Phong, hắn đã hoàn toàn yên tâm. Tất cả chỉ là vẻ tươi cười trên mặt Nghệ Phong và Độc Hạt trên mặt đất nằm.
Mọi người trong dong binh đoàn của Cát đại thúc, thấy đội trưởng bọn họ có bộ dạng như quen biết với thiếu niên này, một đám đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Nghệ Phong cũng có vẻ sùng bái và kính sợ.
Một thiếu nữ toàn thân mặc hồng y, nhìn về phía hai huynh đệ Áo Hỏa Áo Thủy cũng đang vui mừng, không nhịn được hỏi:
- Áo trưởng lão, hắn là ai vậy?
Áo Hỏa thoáng nhìn về người nhỏ nhất trong đoàn, cũng nữ hài được sủng toàn bộ đoàn sủng ái, hắn mỉm cười nói:
- Hắn là thành viên trước kia trong dong binh đoàn chúng ta, Nghệ Phong!
- A! Hắn là dong binh đoàn của chúng ta sao?
Thiếu nữ mặc hồng y kinh ngạc nói, trong mắt đầy vẻ không dám tin.
- Ừ! Trước kia, khi Cát đại thúc vẫn còn là Sư cấp, hắn từng gia nhập quá đoàn chúng ta!
Áo Hỏa mỉm cười nói.
Thiếu nữ mặc hồng y nghịch ngợm thè lưỡi, trong mắt có vẻ hưng phấn:
- Hắn có thể một chiêu đánh bại tên Độc Hạt đáng giận kia, nhất định là cường giả Vương giai. Không thể tưởng tượng được trong đoàn chúng ta còn có cường giả Vương cấp.
Áo Hỏa nghe thiếu nữ mặc hồng y nói, hắn thoáng mỉm cười, cũng không giải thích điều gì. Nhưng trong lòng hắn lại chậm rãi nói một câu: Trước kia hắn là thành viên của dong binh đoàn chúng ta. Lúc này dong binh đoàn sao có thể lọt vào mắt hắn!
- Cát đại thúc, Tình Nhi không ở trong dong binh đoàn sao?
Nghệ Phong quét mắt nhìn bốn phía một chút, nhớ tới thiếu nữ tinh nghịch mỹ lệ trước kia, có chút bất ngờ hỏi.
Cát đại thúc nghe Nghệ Phong nói, cười phá lên:
- Ta đã biết tiểu tử ngươi không quên được Tình Nhi!
Hiếm thấy sắc mặt Nghệ Phong lại đỏ lên như vậy. Hắn cười ha ha hai tiếng làm che dấu.
Cát đại thúc cũng không có quanh co lòng vòng, nói thẳng:
- Sau khi ngươi rời khỏi, Tình Nhi cũng rời khỏi. Trước kia dong binh đoàn chúng ta có năm người. Sau đó cũng chỉ còn lại có ta và hai huynh đệ Áo Hỏa Áo Thủy.
Nghệ Phong nghe Cát đại thúc nói, trong lòng cũng thoáng có chút tiếc nuối, đối với thiếu nữ giống như tinh linh kia, Nghệ Phong cũng có chút tưởng niệm.
Thiếu nữ mặc hồng y ở bên cạnh, cũng nghi hoặc hỏi hai huynh đệ Áo Hỏa nói:
- Trưởng lão, Tình Nhi là ai vậy?
- Cũng là một người trong dong binh đoàn của chúng ta trước kia. Lúc ấy, nàng cũng là viên ngọc quý của mấy người chúng ta, địa vị cũng giống với nàng bây giờ!
Áo Hỏa nhìn thiếu nữ giải thích.
- A! Vậy có phải nàng cũng rất xinh đẹp hay không?
Thiếu nữ mặc hồng y tò mò hỏi.
- Ừ! Nàng là nữ hài xinh đẹp và tinh quái nhất ta từng gặp!
Bỗng nhiên Áo Hỏa có chút hoài niệm nói. Trước kia tuy rằng dong binh đoàn ít người, nhưng quả thật đáng để hắn hồi tưởng.
Thiếu nữ mặc hồng y nghe Áo Hỏa nói, thì thầm nói nhỏ:
- Thảo nào có thể khiến hắn nhớ như thế.
Ngay lúc Áo Hỏa đang ngây ngườig, thiếu nữ mặc hồng y chạy về phía Nghệ Phong, đứng ở trước mặt Cát đại thúc nói chen vào:
- Ca ca, ngươi thật sự là thành viên của dong binh đoàn chúng ta sao?
Cát đại thúc nhìn thiếu nữ nghịch ngợm nhất trong đoàn bọn họ bỗng nhiên chạy tới hỏi như vậy, hắn cười khổ hai tiếng, nhìn Nghệ Phong cười nói:
- Đây là Dung nhi, luôn luôn hồ nháo thành quen. Ngươi không cần để tâm tới nàng!
Nghệ Phong nhìn thiếu nữ trước mặt, thật ra có thể thấy được vài phần hình bóng của Tình Nhi. Thảo nào Cát đại thúc lại tuyển nàng vào dong binh đoàn. Bình hoa như vậy, ngoài việc dùng để bài trí ra, cũng không trợ giúp gì cho dong binh đoàn.
- Ừ! Ta vẫn là người của dong binh đoàn. Trước kia là vậy, hiện tại cũng như vậy!
Câu nói cuối cùng của Nghệ Phong là nói cho Cát đại thúc nghe.
Cát đại thúc nghe Nghệ Phong nói, hắn cười sang sảng, hung hăng vỗ một cái vào vai Nghệ Phong nói:
- Ta đã biết tiểu tử ngươi sẽ không vứt bỏ dong binh đoàn chúng ta.
Nghệ Phong bất mãn nhíu mày nói:
- Cát đại thúc, ngươi có thể nhẹ tay một chút hay không!
Hai huynh đệ Áo Hỏa Áo Thủy nghe Nghệ Phong thừa nhận là người của dong binh đoàn, bọn họ cũng đi về phía trước cười ha ha, hung hăng đánh một quyền vào ngực Nghệ Phong, cười mắng:
- Ngươi vẫn thích giả vờ như trước kia vậy!
Nghệ Phong cũng ôm hai huynh đệ Áo Hỏa một chút, lúc này mới phá lên cười, giống như tìm được cảm giác ngày xưa.
Dung nhi nghe mấy người cười sang sảng, trong mắt nàng cũng lộ vẻ sùng bái. Nàng nhìn Nghệ Phong nói chen vào:
- Ca ca, đám người bọn họ khi dễ ta. Ngươi giúp ta đánh bọn họ có được không?
Nghệ Phong thấy Dung nhi thở phì phì nhìn về phía đám người đang vây quanh bọn họ, hắn cười gật đầu, nhìn Dung nhi nói:
- Tốt, cái này coi như quà ta tặng cho nàng!
- Cám ơn ca ca!
Dung nhi vỗ tay vui mừng nói, vui sướng khi người gặp họa nhìn về phía đám người vây quanh bọn họ.
Đám người Độc Hạt thấy ánh mắt Nghệ Phong quay sang nhìn bọn họ, bọn họ không nhịn được giật mình run rẩy, nhưng nhớ tới lời phân phó của đội trưởng bọn họ, bọn họ cũng không dám rời khỏi nơi này.
- Tiểu tử, ta khuyên ngươi đừng xen vào chuyện dong binh đoàn Mãnh Hổ chúng ta, bằng không ngươi chết như thế nào cũng không biết.
Một cường giả trong số đó Tướng cấp rốt cục không nhịn được đứng ra, nhìn Nghệ Phong hừ một tiếng nói.
- Ha hả, ngược lại ta còn muốn xem các ngươi có thể làm thế nào để ta chết cũng không biết!
Nghệ Phong tùy ý mỉm cười. Đối với uy hiếp như vậy hắn một chút cũng không để ở trong lòng.
Người Tướng cấp kia thấy danh hiệu dong binh đoàn Mãnh Hổ của bọn họ cũng không có tác dụng, trong lòng cũng chợt có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, chỉ thấy Nghệ Phong nhìn Cát đại thúc nói:
- Cát đại thúc, mọi người ở bên cạnh xem, trước hết ta giải quyết bọn họ trước, sau sẽ cùng mọi người trò chuyện sau!
Cát đại thúc nhìn đối phương còn có bốn Tướng cấp, không khỏi nhíu mày:
- Một mình ngươi có được không? Có muốn chúng ta giúp hay không?
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Chỉ là vài con cá nhỏ thôi, không mất bao nhiêu thời gian đâu. Thúc cứ đứng xem là được rồi!
Nghệ Phong mỉm cười một tiếng, thân ảnh ở trước mặt bọn họ liền hoa lên, rồi biến mất.
Danh Sách Chương: