- Nghe được rồi, câu đối thứ nhất: thọ tựa Nam Sơn, núi không già, lão đại nhân, con người khoẻ mạnh, mùa màng bội thu, cơm no áo ấm, trân hào mỹ vị thực, trải suốt ba bà, hưởng vinh hoa phú quý!
Phòng Đồ nhìn Nghệ Phong cười lạnh nói.
Nghệ Phong nghe Phòng Đồ nói, thật ra có một phần kinh ngạc. Không thể tưởng tượng được lão gia hỏa này thật sự có vài phần tài học. Dùng những lời này đến trào phúng châm chọc ngược lại bọn họ, lại còn ca tụng ngày sinh của hắn.
Các vị tài tử nghe câu đối này, một đám cũng trở nên suy tư, Mặt nhăn mày nhíu lại. Điều này khiến Phòng Đồ đắc ý hừ một tiếng.
- Phan An?
Khỉ ốm cũng có chút lo lắng nhìn Nghệ Phong, nếu Nghệ Phong không đối lại được, vậy sẽ làm mất thể diện của đám tài tử ngồi trên thuyền này.
Nghệ Phong nghe khỉ ốm lo lắng la lên, hắn gật đầu một cái ý nói yên tâm đi. Điều này cũng khiến đám người khỉ ốm cũng thôi không mở miệng.
- Lão gia này, rất tốt! Vế dưới: phúc như Đông Hải, biển rộng lớn, đại lão nhân, mặt người dạ thú, nội tâm không tốt, hay cho một lão già tạp chủng, cuối cùng hẳn phải chết, chết không có chỗ chôn!
- Tốt! Tốt!
Nghệ Phong vừa đọc ra vế dưới, một đám tài tử đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Một đám nhìn Nghệ Phong ánh mắt cũng có phần kính nể. Tuy rằng câu đối này không khó, nhưng muốn trong thời gian ngắn như vậy đã đối được ra, hơn nữa còn mắng đối phương thậm tệ. Không có sự nhanh trí và tài học nhất định, căn bản không thể làm được.
Phòng Đồ nghe xong câu đối Nghệ Phong, sắc mặt hắn cũng biến đổi mạnh mẽ, lập tức đưa ra một câu đối:
- Hai vượn cưa cây trong núi, hầu tử này cũng sẽ đối câu (câu).
Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi đáp:
- Con ngựa hãm thân trong bùn, súc sinh này sao cho ra đề (đề)?
- Phan An giỏi nhất, Phan An giỏi nhất.
Đám người khỉ ốm lớn tiếng quát to, không ngờ được Nghệ Phong dễ như trở bàn tay đã đối ra hai câu đối. Khỉ ốm cũng hiểu rõ, thì ra Nghệ Phong không chỉ có tài đối thơ tình vô cùng lợi lại, thực học cũng lợi hại như vậy.
Người trọng tài lớn tuổi, nghe Nghệ Phong liên tục đối được hai đối này, cũng mờ hồ tán thưởng.
- Con kiến dọc theo thân hòe, kiến càng hám thụ, người ngu vọng tưởng tự xưng hùng!
- Thiền không biết tuyết, con kiến đắc chí, tiểu nhân khi nào xin cáo lui!
- Trộm lương thục mạch thử tắc, những tạp chủng này, người nào là tiên sinh!
- Thi thư dịch lễ xuân thu, rất nhiều kinh truyện, cần gì phải hỏi lão tử!
- Ha ha! Phan An, ngươi rất ngạo mạn. Lật đổ được lão đáng khinh không biết xấu hổ này!
- Đúng vậy! Giết chết lão gia hỏa này!
Mập mạp và khỉ ốm thấy Nghệ Phong hạ bút thành văn, lại không một chút lo lắng, một đám lớn tiếng hô lớn trợ uy.
Phòng Đồ thấy hắn bốn câu đối của đối phương, mỗi lần đều mắng ngược trở về, một chút ưu đãi hắn cũng chưa chiếm được. Sắc mặt không khỏi thay đổi vài lần.
Đồng thời, một đám trọng tài này đều lộ ra vẻ tươi cười. Bọn họ chưa từng thấy câu đối nào lại mắng kịch liệt như vậy. Dùng câu đối để mắng tinh tế như vậy, khiến những trọng tài không thể không thừa nhận. Hai người đều có vài phần tài học. Nhưng bọn họ cũng không thể không thừa nhận, Nghệ Phong càng tốt hơn!
- Ta thượng đẳng uy phong, toàn thân hiện ra hổ đảm!
- Ngươi hạ lưu đê tiện, lộ ra nửa quy đầu!
- Hay hay! Phan An, nếu ngươi là nữ nhân, ta nhất định sẽ yêu ngươi.
Mập mạp lớn tiếng vỗ tay nói.
- Một xã hai dặm có ba phụ tử không nhìn được tứ thư ngũ kinh dám dạy bảy tám chín đứa trẻ, vô cùng lớn mật!
- Mười phòng chín nghèo tập trung được tám hai bảy tiền sáu phần năm hào bốn dặm không quan tâm, nhất đẳng hạ lưu!
- Phì...
Rốt cuộc Mọi người không nhịn được, một đám cười phá lên. Một đám nhìn Nghệ Phong giơ ngón tay cái lên. Một đám hô to:
- Cao! Cao!
Đám thị nữ vốn không quan tâm tới Nghệ Phong, cũng chuyển sang liếc mắt đưa tình với Nghệ Phong, mặt như hoa đào, khiến Nghệ Phong hận không thể tấn công được.
- Trọng tài, không biết lần này ai thắng vậy?
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía trọng tài nói.
- Đương nhiên là Phan An công tử thắng. Ha hả, công tử là người có đại tài. Thật khiến lão hủ được mở rộng tầm mắt.
Trọng tài nhìn ánh mắt Nghệ Phong cũng có chút hiền từ. Đối với Lý gia mà nói, đối với người có tài học, bọn họ đều tôn kính.
- Ha hả! Vậy tuyên bố kết quả đi!
Nghệ Phong mỉm cười nói.
- Phan An! Ngươi quên một việc còn chưa làm, quẳng lão biến thái này xuống sông đi!
Mập mạp nhắc nhở Nghệ Phong nói.
Mọi người nghe những lời này, ánh mắt của cả đám đều nhìn về phía Nghệ Phong. Tuy nhiên đối với chuyện như vậy, bọn họ cũng không quá hi vọng. Dù sao thoạt nhìn tuổi Nghệ Phong không lớn, mặc dù có vài phần tài học, nhưng sao có thể đối phó với một Tướng giai?
Tuy nhiên khiến mọi người kinh ngạc chính là, Nghệ Phong cười ha ha nói:
- Tốt, ta nghe theo ý kiến của mọi người.
Nghệ Phong nói xong, liền đi về phía Phòng Đồ.
- Hừ!
Phòng Đồ tuyệt đối không lo lắng. Hắn là một Tướng cấp cao giai. Hắn cũng không cho rằng một tiểu tử có thể quẳng được hắn xuống sông.
- Lão biến thái, để Mộng Nhiên không phải chán ngán khi nhìn thấy ngươi, bản thiếu gia liền tiễn ngươi một đoạn đường!
Sau khi Nghệ Phong nói xong, thân ảnh chợt lóe lên, một cước liền hung hăng đạp về phía đối phương.
Phòng Đồ vốn đang khinh thường quay đầu lại nhìn. Sau khi tiếp xúc với lực lượng một cước của Nghệ Phong, sắc mặt hắn đã đại biến, không dám tin nhìn Nghệ Phong. Nhưng lúc này đã quá chậm. Nghệ Phong một cước đạp qua đã mạnh tới mức nào. Phòng Đồ hóa thành một đường cong, từ cửa sổ thuyền bay ra ngoài. Sau đó tất cả mọi người nghe một tiếng rơi xuống nước.
Mọi người sững sờ nhìn cảnh tượng này. Một đám há hốc miệng nhìn Nghệ Phong, trong mắt cũng có vẻ khiếp sợ. Đó là một Tướng cấp nha, lại có thể dễ dàng như vậy bị một cước đạp bay? Người gọi là Phan An này có thực lực có mạnh như vậy sao?
Thị nữ vốn có chút tình cảm với Nghệ Phong, ánh mắt một đám càng trở nên nóng bỏng nhìn Nghệ Phong. Một người thiếu niên văn võ toàn tài, còn có bộ dạng anh tuấn như vậy. Đây không phải là bạch mã vương tử trong cảm nhận của bọn họ hay sao?
Ánh mắt trọng tài nhìn Nghệ Phong cũng có chút không thích hợp. Trong đầu bọn họ chợt xuất hiện một ý niệm, có thể người gọi là Phan An này thật sự là một hắc mã của năm nay.
Nhớ tới số tiền đã được rót vào sòng bạc, bỗng nhiên bọn họ hiểu được một chút về hành động của Cuồng Hổ. Nghĩ như thế nào, hắn cũng là lão đại của Kim Lâu, đầu cũng không bị đánh hỏng. Bọn họ thậm chí còn suy nghĩ, có phải hiện tại cũng nên đi đặt cược vào hắn hay không. Chỉ có điều không biết hiện tại còn được đặt cược nữa hay không.
- Tất cả mọi người tản đi. Tiếp tục so tài!
Trọng tài thấy Nghệ Phong đã so tài xong, rốt cục bắt đầu chỉ thị những người đó lại bắt đầu.
Nghệ Phong ngồi trở lại ghế. Chỉ là đãi ngộ hiện tại so với vừa rồi quả thật cách biệt như trời và đất. Lúc này một đám cạnh oanh oanh yến yến vây đầy bên cạnh. Thiếu nữ mặc áo tím đã ở bên cạnh hắn, hai tay ôm cánh tay Nghệ Phong, hai phần mềm mại không ngừng dây dưa trên cánh tay Nghệ Phong, khiến trong lòng Nghệ Phong có chút ngứa ngáy.
- Phan An! Năm nay công tử bao nhiêu tuổi? Đã có vị hôn phối chưa vậy?
- Phan An! Công tử xem ta lớn lên xinh đẹp hay không?
- Phan An, công tử nói ta mang đóa hoa của ta có nhìn được hay không?
- Phan An, không phải công tử thích nhìn chân ta sao? Ta cho công tử sờ một cái!
Đây là thiếu nữ áo tím nói.
- Đúng vậy! Phan An, công tử còn thích nhìn chỗ nào trên người ta. Nếu công tử nguyện ý nói, buổi tối ta cho công tử xem hết.
- Tiểu đề tử chân nhỏ. Phan An, nếu công tử nguyện ý, toàn thân tỷ tỷ đều là của công tử!
Nghệ Phong vốn cảm thấy mổ oanh oanh yến yến này rất là hưởng thụ. Tuy nhiên nghe một câu nói này, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra. Công lực của Nghệ Phong có mạnh mẽ, cũng không ngăn cản được nữ nhân như sói như hổ này.
Nghệ Phong nhanh chóng phát hiện trên mặt hắn đã thêm rất nhiều hồng ấn. Những nữ nhân này lại nhân lúc hắn không chú ý, một đám tước đoạt nụ hôn đầu tiên của hắn.
Nghệ Phong chưa nói, nước mắt đã chảy quanh. Sao có thể miễn phí như vậy. Thì ra nữ nhân trên thế giới này, cũng trực tiếp như vậy, quả thực là một đám nữ lang!
Danh Sách Chương: