Mục lục
Mị Ảnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đám người Nghệ Phong vừa tiến vào, nhất thời khiến cho mọi người ở lầu hai đưa ánh mắt chuyển tới. Nhìn thấy là Tần Y, mặc dù là bộ dáng bình thường, nhưng mà khí chất này vẫn khiến cho ánh mắt của tất cả nam nhân sáng lên. Ánh mắt mọi người nhìn Tần Y tràn đầy tà ý.

Trong lòng Nghệ Phong cười lạnh: xem ra buổi tối hôm nay không bình yên, thế nhưng, ta mang Tần Y ra ngoài, sẽ không sợ các ngươi tìm phiền toái. Tới một người, bản thiếu gia đánh một người.

- Tiêu bá bá?

Khinh Nhu vui mừng kêu một tiếng, mạnh mẽ chạy về hướng một lão nhân.

- Tiểu thư.

Mặc dù lão nhân nghi ngờ bề ngoài của Khinh Nhu, nhưng thanh âm của nàng khiến hắn biết được thân phận. Lão vui vẻ nói:

- Ta rốt cuộc tìm được người!

Nghệ Phong bĩu môi: hình như là bản thân mình tìm được cô nàng cơ mà, lão đầu này thật đúng là có mặt dày chiếm đoạt công lao. Chẳng qua là, lão lớn tuổi như thế. Chạy đến thuyền hoa hắn có thể “tiến hành” sao? Có “năng lực” này sao?

Nghệ Phong rất khinh bỉ nhìn thoáng qua lão già mà không nên nết, không để ý đến lão nữa. Đưa Khinh Nhu tới đây coi như xong.

Thế nhưng, khi hắn chuẩn bị dẫn theo Tần Y rời đi thì lại phát hiện ánh mắt Thiên Nghịch lạnh lùng nhìn về một chỗ.

- Sao vậy?

Nghệ Phong kỳ quái hỏi, theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy một nam tử lộ vẻ tiêu sái đang chuyện trò vui vẻ.

- Ta nhìn tiểu tử kia rất ngứa mắt. Muốn đánh hắn!

Nghệ Phong chân khuỵu xuống một chút, suýt nữa không đứng vững. Không nghĩ tới Thiên Nghịch luôn luôn lãnh khốc chí cực có thể phun ra một câu cường hãn như vậy.

- Tên đó… Thiên Nghịch, hắn đắc tội với ngươi?

Nghệ Phong cẩn thận hỏi.

- Không có, ta chính là nhìn hắn thấy ngứa mắt thôi.

Nghệ Phong triệt để bị đánh bại, không nghĩ tới lấy tính cách của Thiên Nghịch còn có thể nói một câu anh chị như vậy.

Tần Y sững sờ nhìn Thiên Nghịch, sau đó nhìn Nghệ Phong một chút hỏi:

- Những lời này là hắn nói, không phải là đệ nói?

Kháo. Bản thiếu gia ở trong lòng của tỷ không giảng đạo lý như vậy sao? Quên đi, ta không so đo với tỷ. Trách thì trách tên khốn Thiên Nghịch này bình thường quá hay giả bộ đi.

- Ngươi muốn đánh thì đánh đi.

Nghệ Phong bất đắc dĩ khoát khoát tay nói.

Thiên Nghịch chần chờ một chút hỏi:

- Sẽ không có phiền toái gì chứ?

- Phiền toái? Phiền phức của chúng ta còn ít sao? Thêm một cái cũng không sao.

Nghệ Phong cười khổ nói. Mặc dù không biết Thiên Nghịch làm thế là vì cái lý do gì, nhưng là khó được hắn khác thường như vậy, vì thế Nghệ Phong không muốn ngăn hắn.

- Nghệ Phong, các đệ...

Tần Y vừa muốn nói gì đã bị Nghệ Phong lắc đầu chặn lại.

Thiên Nghịch gật đầu, bước về phía bên kia. Nam tử tiêu sái thấy Thiên Nghịch bước về phía mình, sửng sốt một chút, vẻ mặt lập tức tươi cười nói:

- Vị nhân huynh này, chẳng lẽ cũng muốn gia nhập...

Ba...

Lời hắn còn chưa nói hết thì đã bị Thiên Nghịch hung hăng tát một cái thật mạnh vào mặt, khuôn mặt anh tuấn liền sưng phồng lên.

Nhất thời, mọi người dại ra tại chỗ nhìn Thiên Nghịch. Cảm giác đầu óc của mình hơi bị trì trệ.

Trực tiếp như vậy?

Nghệ Phong sững sờ nhìn Thiên Nghịch, hắn rất kinh ngạc với hành động trực tiếp của Thiên Nghịch.

- Những người ở cùng với đệ đều kiêu ngạo như vậy sao?

Tần Y tức giận Nghệ Phong nhìn một cái, thở dài một hơi. Với chuyện lần này đúng là bất đắc dĩ.

- Cái kia… Chúng ta rất hòa hợp, bình thường đều rất hạ thấp...

Nghệ Phong gãi gãi đầu, yếu ớt giải thích, có chút lo lắng.

Tần Y liếc Nghệ Phong một cái, đưa tay vỗ vỗ cái trán. Nàng cảm giác nhức đầu vạn phần. Chẳng qua là, nàng không có chú ý tới hành động bất đắc dĩ của mình biểu lộ rõ sự thành thục khiến Nghệ Phong không kềm chế được nhìn không chớp mắt.

Triệu Đông Hải cảm giác mặt của đang ở nơi đâu, sự đau rát tựa hồ làm cho hắn phản ứng không kịp, biết bao lâu rồi nào có ai dám đánh chính mình?

Triệu Đông Hải nắm thật chặt quả đấm, gân xanh trên tay nổi lên, khuôn mặt sưng đỏ xanh mét. Nếu không phải cố kỵ đây là chỗ của Tiêu Công, e rằng hắn đã lập tức động thủ.

- Không biết bản thân ta đã đắc tội vị nhân huynh này chỗ nào?

Triệu Đông Hải cắn hàm răng, từ trong miệng bật ra từng chữ từng chữ một.

Nghệ Phong cười cười ý vị: tiểu tử này dường như rất thích ẩn nhẫn a, nếu là bản thiếu gia thì làm gì trước đã, nói nhảm nhiều như vậy, đã sớm đánh hắn thành đầu heo rồi.

Vẻ mặt Thiên Nghịch vẫn lạnh lùng như cũ:

- Không có!

Triệu Đông Hải hít sâu một hơi, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, phải tỉnh táo.

- Không biết vì sao ngươi một lời chưa nói đã đánh người như thế?

Triệu Đông Hải cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt dường như muốn giết người.

- Nhìn ngươi ngứa mắt!

Giọng nói nhàn nhạt vang lên, phảng phất hết thảy đều bé nhỏ không đáng kể.

- Ta kháo…

Trong lòng mọi người đồng thời phun ra một câu nói như vậy, đây là lý do quái quỷ gì của hắn vậy.

Khinh Nhu nhìn Thiên Nghịch đến ngơ ngác, nàng dụi dụi mắt. Nàng tình nguyện tin tưởng, hết thảy đó cũng là tên hỗn đản Nghệ Phong không nói đạo lý. Không nghĩ tới lại là do Thiên Nghịch nhìn như lãnh khốc gây nên.

- Ta kháo con mẹ ngươi!

Triệu Đông Hải cũng nhịn không được nữa, chửi ầm lên. Đây là lý do kiêu ngạo làm cho hắn nổi điên.

Giờ khắc này, Triệu Đông Hải quên mất chủ nhân nơi này, quên luôn cái hình tượng nho nhã mà mình luôn giữ gìn, hết thảy cho nó đi gặp quỷ đi. Hiện tại hắn chỉ muốn băm vằm tên tiểu tử càn rỡ trước mắt.

Nghệ Phong nhìn một quyền của Triệu Đông Hải hung hăng đánh tới Thiên Nghịch, không nhịn được nhỏ giọng thầm nói: tên khốn Thiên Nghịch này, bình thường không nhìn ra, thời điểm lớn lối lại xấu xa như vậy. Xem ra ta còn phải học tập hắn một chút.

Tần Y thấy Nghệ Phong xoa đầu, nàng nhẹ nhàng véo một cái Nghệ Phong, sẳng giọng:

- Hiện tại cảm giác nhức đầu chưa?

Nghệ Phong cười ngượng ngùng một tiếng, sau đó nhanh như chớp nắm thật chặt tay của Tần Y:

- Không nghĩ tới tiểu tử lãnh khốc này lợi hại như thế, ta còn tưởng rằng hắn đánh người xong sẽ tìm lý do để dễ ứng phó một chút.

Tần Y xoay người một cái muốn giằng tay của mình ra, nhưng thấy giãy dụa không ra, bất đắc dĩ chỉ đành phải tùy ý để Nghệ Phong nắm lấy:

- Sau này còn không biết các ngươi có gây ra nhiều đại sự gì nữa?

Cười cười, Nghệ Phong dùng ngón tay vẽ nên các vòng tròn trong lòng bàn tay Tần Y, không để ý sự giận dỗi của nàng, ánh mắt lại chuyển hướng nhìn về phía Thiên Nghịch.

Không thể không thừa nhận, tiểu tử Triệu Đông Hải này là một nhân tài đã đạt đến Nhân cấp tam giai. Thế nhưng, so với Thiên Nghịch vẫn còn kém một khoảng cách rất xa. Hà huống chi Thiên Nghịch được huấn luyện từ nhỏ, làm sao những thiếu niên quý tộc này có thể so sánh. Tràng diện biến thành đơn phương ẩu đả, một bên chịu đòn.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NT
Nhất Thống04 Tháng năm, 2019 11:14
Truyện này hay nha ae
BÌNH LUẬN FACEBOOK