Nghệ Phong nghe Phong Khiếu nói, hắn không khỏi sửng sốt, nhưng ngay lập tức thản nhiên cười nói:
- Yên tâm, ta sẽ cho ngươi chết rất thống khổ.
Nghệ Phong nói một câu trêu chọc, khiến Phong Khiếu rốt cuộc không nhịn được, lợi kiếm hóa thành một đạo hàn quang, đâm thẳng vào ngực Nghệ Phong.
Lợi kiếm tản ra hàn quang, khiến Nghệ Phong thoáng suy nghĩ một chút, hắn vẫn đứng bất động ở tại chỗ.
Nghệ Phong hành động như vậy, khiến mọi người kinh ngạc nhìn Nghệ Phong. Không rõ Nghệ Phong làm vậy là có ý gì? Chẳng lẽ hắn đứng ở nơi đó còn có thể tiếp được một kiếm của một cường giả ngũ giai sao?
Trong lòng Thi Đại Nhi trở nên lo lắng. Tất nhiên nàng biết được sự khủng khiếp của năng lượng thuộc tính. Cho dù Nghệ Phong dùng toàn lực đối chọi, không nhất định có thể tiếp được. Nhưng lúc này hắn lại đứng ở nơi đó không hề có động tác nào. Chẳng lẽ hắn tưởng rằng thân thể mình là kim cương bất hoại sao?
Keng...
Ngay khi mọi người có chút nghi hoặc, lợi kiếm của Phong Khiếu bị một năng lượng khổng lồ cho đập trúng, kiếm thế của lợi kiếm bị đánh về phía bên cạnh Nghệ Phong. Ngay cả quần áo Nghệ Phong cũng không có đụng tới.
- Nhiếp Hồn Sư?
Mọi người kinh hãi thốt ra tiếng. Một đám trừng mắt nhìn Nghệ Phong, một Nhiếp Hồn Sư có thể lăng không phi hành, chứng tỏ đã đạt được đẳng cấp Nhiếp Hồn Sư lục tinh. Nhiếp Hồn Sư là chức nghiệp thực sự hiếm thấy tới mức nào. Cho dù bọn họ là những thiếu niên tài tuấn cũng không tìm thấy một người. Nhưng ở trước mặt bọn họ lại xuất hiện một người, hơn nữa cao tới lục tinh.
Mọi người hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn Nghệ Phong đã có chút thay đổi. Địa vị Nhiếp Hồn Sư ở đại lục cực kỳ tôn quý, so với Vương cấp đồng cấp, mức độ tôn quý của Nhiếp Hồn Sư còn cao trên hai đẳng cấp.
Bọn họ chưa từng có gặp qua trận quyết đấu giữa Nhiếp Hồn Sư và võ giả, lại không thể tưởng tượng được hôm nay có phúc được chứng kiến. Một đám lập tức chăm chú nhìn không chớp mắt vào Nghệ Phong. Bọn họ muốn mở mang kiến thức một chút, xem công kích của Nhiếp Hồn Sư rốt cuộc là quỷ dị như thế nào.
Ánh mắt Phong Khiếu nhất thời cứng lại. Hiện tại rốt cục hắn hiểu được vì sao đối phương có khả năng vượt trước hắn cứu Thủy Nhược Vân và Thi Đại Nhi? Một Nhiếp Hồn Sư lục tinh, muốn đẩy một kiếm của đối phương, gần như là chuyện dễ như trở bàn tay.
- Tuy nhiên cho dù ngươi là Nhiếp Hồn Sư thì thế nào? Nếu không đạt được lục tinh trung giai, ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta!
Phong Khiếu hừ một tiếng, nhìn Nghệ Phong cười lạnh nói.
Tuy rằng Nhiếp Hồn Sư quỷ dị, nhưng chỉ cần dựa vào Nhiếp Hồn Sư lục tinh sơ giai đã muốn đánh bại hắn, gần như là mơ mộng hão huyền.
- Đối phó với ngươi, bản thiếu gia không cần phải đạt được tiêu chuẩn trung giai.
Nghệ Phong mỉm cười.
Mọi người nghe Nghệ Phong nói những lời này, một đám tiếc nuối thở dài một hơi. Nghệ Phong nói những lời này không thể nghi ngờ là nói cho mọi người nghe, hắn mới sơ giai. Một sơ giai có lẽ đối kháng với Vương Cấp dưới tứ giai đều nắm được phần thắng thật lớn. Tuy nhiên đối phó một Vương cấp ngũ giai đã lĩnh hội năng lượng thuộc tính, có vẻ không đủ dùng.
Ngược lại Thi Đại Nhi ở bên cạnh, trong mắt lóe ra hào quang. Không thể tưởng tượng được từ sau khi nàng từ biệt Phong ca ca, lại ngay cả Nhiếp Hồn Thuật cũng tăng lên tới mức độ kinh khủng như thế. Nàng lại nhớ tới đấu khí của Nghệ Phong, Thi Đại Nhi nở nụ cười, cười rất vui, khiến mọi người đều chẳng hiểu tại sao.
Thủy Nhược Vân thấy Nghệ Phong thi triển ra Nhiếp Hồn Thuật lục tinh, ánh mắt nhìn Phong Khiếu liền có chút thông cảm. Trận chiến này, hắn bại chắc rồi. Cho dù hắn đã đạt được trình độ ngũ giai đỉnh phong, nhưng vẫn không hề nắm được chút phần thắng nào.
Người có cùng nhận định như vậy, còn có Lợi Lang. Hắn nhìn Nhiếp Hồn Thuật Nghệ Phong thi triển ra, hắn cười khổ một tiếng. Vị Đế Quân này, quả thật khiến người nhìn không thấu, khó trách đại ca hắn nói, nếu Nghệ Phong đứng sang bên nào, bàn Long Thành liền đứng về bên đó.
Trong mắt Phong Khiếu lóe ra hào quang âm lãnh. Đấu khí chậm rãi lưu chuyển đến phía trên lợi kiếm. Khi đấu khí bao trùm ở phía trên lợi kiếm, bốn phía đều vang lên tiếng rít gào. Cơn lốc vốn đang gào thét trong hư không, giờ phút này giống như đã bị dẫn dắt, toàn bộ đều tập trung về phía Phong Khiếu.
Lợi kiếm tập trung cơn lốc. Ở phía trên lợi kiếm giống như hình thành vô số Phong Nhận. Ở phía trên lợi kiếm mơ hồ lộ ra hào quang âm hàn.
- Thuộc tính Phong?
Nghệ Phong kinh ngạc nhìn Phong Khiếu. Hắn thật sự không ngờ được đối phương lĩnh hội lại là năng lượng thuộc tính phong. Nghệ Phong thoáng có chút tò mò đối với Phong Khiếu. Loại thể chất này rất hiếm thấy. Cho dù có thiên phú, nhưng không có công pháp thích hợp, tuyệt đối không tu luyện đến ngũ giai. Công pháp thuộc tính Phong lại cực kỳ hiếm thấy. Hắn nhớ tới bộ công pháp biến thái nằm trong nạp linh giới của mình, Nghệ Phong bỗng nhiên có chút cổ quái nhìn Phong Khiếu?
Người này họ Phong, thân phận chắc chắn không đơn giản. Sẽ không phải đứng phía sau hắn chính là Phong Cốc chứ?
Nghĩ vậy, khóe miệng Nghệ Phong càng vui cười.
- Hừ!
Phong Khiếu thấy khuôn mặt Nghệ Phong tươi cười, lập tức tưởng rằng đối phương sỉ nhục hắn, lợi kiếm lướt qua một đạo quỹ tích, đâm thẳng về phía yết hầu Nghệ Phong tắp tới, không chút lưu tình.
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, hồn lực nhập vào cơ thể ra ngoài. Tay hắn không ngừng kết những thủ pháp phức tạp. Dưới thủ pháp phức tạp này, hồn lực đã bị dẫn dắt ra. Trên ngón tay Nghệ Phong lóe ra hào quang ngưng tụ ở cùng một chỗ, chậm rãi hợp thành một Lục Giác Mang Tinh.
Lục Giác Mang Tinh nho nhỏ này không ngừng xoay tròn với tốc độ khủng khiếp. Mỗi một vòng xoay tròn, linh khí trong hư không đều bị nó thôn phệ, sau đó hào quang bạo phát càng thêm mãnh liệt.
- Đi...
Trong chớp mắt lợi kiếm Phong Khiếu liền tới. Ngón tay Nghệ Phong chỉ về một hướng. Lục Giác Mang Tinh kia vốn đang xoay tròn phát ra ánh sáng mạnh mẽ dừng lại, sau đó hóa thành một đạo cầu vồng, đánh về phía mũi kiếm của lợi kiếm.
- Ầm…
Lục Giác Mang Tinh và mũi kiếm của đối phương đánh vào nhau. Hai lực lượng khổng lồ va chạm, năng lượng bạo phát hóa thành một vòng tròn hình cuộn sóng lan tràn tất cả hư không, toàn bộ Tàng Hoa Các phát ra hào quang chói mắt sáng lạn không gì sánh được.
Mà mọi người ở đây bị năng lượng này đụng vào, ánh sáng quá mạnh đến mức không mở ra được mắt. Lục Giác Mang Tinh lại tách ra một đám Tiểu Lục Giác Mang Tinh.
Tiểu Lục Giác Mang Tinh màu lam nhàn nhạt. Hồn lực bên ngoài tập trung trong đó, hóa thành một đạo cực quang bắn về phía Phong Khiếu.
Phong Khiếu nhìn Tiểu Lục Giác Mang Tinh bay như tên bắn đến, trong lòng hoảng sợ, vội vàng lắc mình tránh né. Hắn là thuộc tính Phong, về phương diện tốc độ cực kỳ mau lẹ, nhanh chóng để lại từng đạo nhân ảnh.
- Muốn chạy trốn?
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, ấn kết trong tay mạnh mẽ biến ảo, ngón tay chỉ một phương hướng. Tiểu Lục Giác Mang Tinh vốn bay thẳng tắp như tên bắn, lấy một tốc độ gần như vi phạm lẽ thường, bay như tên bắn quay ngược trở lại, sau đó truy đuổi về phía Phong Khiếu.
Tiểu Lục Giác Mang Tinh quỷ dị như vậy, Phong Khiếu căn bản không dám trực diện đối đầu. Thân ảnh hắn lại chớp động. Đối với thứ quỷ dị này, trong lòng hắn luôn luôn chút hoảng sợ không hiểu.
Loại hoảng sợ này, cho dù là vừa rồi khi hắn đối mặt với Đại Lục Giác Mang Tinh không có cảm giác như vậy. Sự thật đã chứng minh. Đại Lục Giác Mang Tinh kia căn bản không phải là đối thủ của hắn. Dưới một cú đánh của hắn đã phân tán ra. Với lực lượng trên, tuy rằng Lục Giác Mang Tinh kia cường hãn, nhưng vẫn yếu hơn hắn một bậc.
Phong Khiếu liên tục trốn thoát, khiến Nghệ Phong cười lạnh một tiếng:
- Ngược lại bản thiếu gia muốn nhìn, ngươi có thể trốn được hay không!
Danh Sách Chương: