Khuôn mặt của mình bị nam tử bẹo yêu, trên mặt của nàng hiện lên vẻ ửng đỏ, nàng xấu hổ trừng mắt nhìn Nghệ Phong:
- Hừ, về sau sống hay chết mặc kệ ngươi.
Nghệ Phong cười ha ha, không để ý đến Thi Đại Nhi nữa mà hướng về một nơi khác.
Thi Đại Nhi nhìn qua Nghệ Phong rõ ràng đi tới trưởng lão viện, nàng không khỏi sững sờ, lập tức khẩn trương hỏi:
- Phong ca ca, ca ca qua bên kia làm gì?
- Sợ là những lão gia hỏa kia đang chờ ta rồi, chờ bị họ áp giải tới, còn không bằng tự chính mình tiến đến.
Thanh âm Nghệ Phong truyền đi rất xa khiến Thi Đại Nhi không khỏi sững sờ. Phần thong dong khi biết rõ nguy hiểm này, thật là một tên phế nhân có thể có được hay sao?
Thi Đại Nhi lắc đầu, bước chân nhanh chóng chạy theo Nghệ Phong.
Trưởng lão viện tọa lạc ở trung tâm Thánh Địa. Diện tích cực kỳ khổng lồ, tại đây không chỉ là nơi dạy bảo đệ tử, đồng thời cũng là nơi các trưởng lão trừng phạt phạm đệ tử phạm lỗi.
Mà lúc này, Nghệ Phong đang tiến về Thẩm Phán viện. Quy củ của Thánh Địa: quyết đấu ẩu đả đều được, nhưng không thể để bị trọng thương hay tàn tật.
Mà Nghệ Phong vừa mới là đánh Tát Mạc Thiết gần chết. Mấy lão gia hỏa đó không tìm hắn gây phiền toái mới là lạ. Nghệ Phong từ việc Lưu Phong đến gây chuyện là hắn đã đoán được, khẳng định có trưởng lão sau lưng chỉ thị. Bằng không coi như thân phận phế nhân của mình truyền đi, cũng không ai dám đối nghịch. Dù sao Nghệ Phong tại Thánh Địa có địa vị cực kỳ cao.
Phảng phất như Nghệ Phong rất quen thuộc với nơi đây, rất nhanh liền đi tới một chỗ, trước cổng chính bài trí một cây đại đao, đại đao là do cự thạch điêu khắc mà thành. Bên trên lưỡi đại đao chém một đầu người bằng cự thạch. Cả hai giao nhau, dùng một loại thuốc nhuộm đỏ giống như máu tươi khiến cho đáy lòng người xem nhịn không được phát run.
Trên cửa điêu khắc mấy chữ to màu đỏ —— Thẩm Phán viện.
Nghệ Phong không bị sát khí cùng khí thế nơi này ảnh hưởng, bước chân của hắn không dừng lại hướng vào bên trong đi đến.
Quả nhiên, vừa mới vào cửa đã thấy mấy cái trưởng lão ngồi trước một cái mặt bàn rất lớn. Ngồi trên cùng là Đại trưởng lão. Trong năm đại trưởng lão chỉ thấy đại trưởng lão tới. Còn lại đều là cung phụng trưởng lão ở Thánh Địa.
- Ha ha, hào khí có chút trầm trọng nha. Mọi người là đang đợi ta sao?
Vẻ mặt Nghệ Phong tươi cười, hắn đi vào bên trong. Sau đó tìm một cái bàn ngồi xuống, không để ý tới từng đạo ánh mắt nhìn chăm chú trên người hắn.
- Hừ...
Nghệ Phong vừa mới ngồi xuống, một tiếng hừ lạnh vang lên bên tai Nghệ Phong, tiếng hừ này không lớn nhưng vang vọng mãi không dứt trong gian phòng.
Nghệ Phong vẫn không để ý đến hắn như trước, rót một chén nước trà trên mặt bàn, không nhanh không chậm uống. Một màn này khiến Thi Đại Nhi cùng Lưu Phong đang chạy tới sững sờ ngay tại chỗ.
Tiểu tử này. Thân phận phế nhân đã bị bại lộ mà lại còn dám khoa trương trước mặt các trưởng lão.
Ba...
Một tiếng đập bàn vang lên, một tay Nghệ Phong đang dựa vào bàn bỗng giật mình, một chút nước trà rơi vào quần áo Nghệ Phong. Hắn có chút nhíu mày, dùng tay lau sạch nước trà bắn vào quần áp. Biểu lộ rất chân thành, động tác rất nhẹ nhàng, phảng phất là lau một kiện tác phẩm nghệ thuật vậy.
Đại trưởng lão thấy như vậy một màn, khóe miệng của hắn không khỏi nhếch lên. Sự bất mãn do Bạo Cương trưởng lão ở trước mặt hắn vỗ bàn cũng biến mất không còn một chút.
Nghệ Phong hung hăng càn quấy lúc này điềm nhiên như không có việc gì khiến trong lòng Lưu Phong cảm thấy giận dữ. Hắn có cảm giác mình đang nhận lấy sự châm chọc thật lớn, tìm Nghệ Phong gây phiền toái không được. Ngược lại để đối phương đánh người mình bị thương. Hết thảy những điều này không khác gì tát cho hắn một cái bạt tai.
Thi Đại Nhi bình tĩnh nhìn qua bộ dáng phảng phất không có gì sợ hãi của Nghệ Phong, nàng bỗng nhiên cảm giác rất an tâm. Càng quan trọng hơn là, dưới tình trạng phế nhân còn có thể đánh một trận ra trò như vậy. Lần đầu tiên Thi Đại Nhi cảm thấy Nghệ Phong không đơn giản như trong tưởng tượng của nàng.
- Nghệ Phong...
Lại là thanh âm đập bàn một lần nữa, Bạo Cương phẫn nộ quát, hắn không nhịn được nữa. Biểu lộ coi thường của Nghệ Phong đã chọc giận hắn, cho dù Ngũ đại trưởng lão có sủng ái ngươi như thế nào. Ta cũng là trưởng lão cao cao tại thượng, hà huống chi ngươi bây giờ còn là một phế vật phạm phải sai lầm.
- Ồ... Bạo Cương trưởng lão, ngươi gọi ta phải không?
Nghệ Phong nghi hoặc nhìn Bạo Cương.
- Ngươi...
Sắc mặt Bạo Cương đỏ lên, gân xanh trên trán lồi ra, ngón tay chỉ vào mặt Nghệ Phong, toàn thân run rẩy không thôi. Những vết sẹo lưu lại trên mặt năm nào càng lộ ra dữ tợn vô cùng.
Đáy lòng Nghệ Phong hừ lạnh một câu: hắn biết rõ, hành động của Lưu Phong đều là lão già này chỉ thị. Lão gia hỏa này hắn biết rõ, hoàn toàn là một kẻ cậy già lên mặt. Chính mình nhiều lần chơi xấu lão, trong lòng lão nhất định mang thù, tâm địa của lão không khoáng đạt như những trưởng lão còn lại của Thánh Địa.
Đại trưởng lão thấy vậy vẫn không nói một câu, tay chuyển động chén trà thỉnh thoảng đưa lên miệng nhấp một ngụm. Khóe miệng nhếch lên thành vòng cung, người nào tinh tường chỉ cần thận trọng sẽ phát hiện đó là vẻ mỉm cười.
Thi Đại Nhi hiển nhiên là một trong những người cẩn thận, nguyên bản tim nàng đang đập thình thịch cũng buông lỏng xuống. Nàng tựa hồ đã minh bạch Nghệ Phong vì cái gì mà dám hung hăng càn quấy như thế, chỉ là trưởng lão vẫn là trưởng lão, quy củ Thánh Địa vẫn là quy củ của Thánh Địa.
Hiển nhiên Bạo Cương không phải là người biết nhẫn nhịn, lão phẫn nộ đứng lên, hung hăng ném chén trà xuống trước người Nghệ Phong, mảnh sứ vỡ tung tóe lên người hắn.
Nghệ Phong nổi giận, hắn vừa định trả lại đối phương một chén trà, thì lúc này Đại trưởng lão mở miệng, lão quát:
- Nghệ Phong, ngồi xuống!
Nghệ Phong trừng mắt liếc Bạo Cương, hừ một tiếng rồi ngồi xuống. Nhẹ nhàng xử lý sạch mảnh sứ vỡ trước người, lại một lần nữa cầm lấy chén trà nhấp một ngụm. Tuy nhìn lão gia hỏa này khó chịu, thế nhưng mà quy củ Thánh Địa có nói rõ, lão gia hỏa đó có thân phận trưởng lão. Điều thứ nhất trong quy củ Thánh Địa chính là: không được phép khiêu khích tôn nghiêm của trưởng lão Thánh Địa.
Cho nên Nghệ Phong nhịn, hiện tại hắn không thích hợp chọc vào quá nhiều phiền toái. Tuy hắn không sợ, nhưng bớt đi một ít thì tốt hơn. Dù sao bị một đám tiểu nhân nhìn chằm chằm lấy cũng khiến cho người ta cảm thấy phiền hà.
Đại trưởng lão thấy Nghệ Phong nhu thuận ngồi xuống thì thoả mãn gật nhẹ đầu: tuy Nghệ Phong bình thường không coi hắn vào đâu, thế nhưng mà ở trước mặt người ngoài vẫn cho hắn mặt mũi.
Danh Sách Chương: