Bạch Hàn Tuyết và Thượng Quan Vũ Phượng vừa đi tới học viện vừa oán giận một tên lừa đảo trong lòng, hắn lừa nàng bảo nàng lấy một vị dược liệu thì sẽ cùng đi gặp gia gia nàng, thế nhưng qua nhiều ngày như vậy ngay cả bóng người cũng không thấy đâu. Thậm chí Bạch Hàn Tuyết đi qua phủ đệ của Nghệ Phong cũng không thấy chút tin tức gì, Bạch Hàn Tuyết hít sâu vào một hơi, đối với chuyện tìm được Nghệ Phong đã không còn ôm hy vọng nữa.
Mà Thượng Quan Vũ Phượng ở bên canh nàng cũng không còn tỏ ra mạnh mẽ từ khi Nghệ Phong xuất hiện. Tuy rằng nàng được liệt vào trong thập đại mỹ nữ, thế nhưng hiện giờ lại rất mờ nhạt. Thậm chí rất ít khi có thể nghe được nàng mở miệng, Bạch Hàn Tuyết là bạn tốt của nàng, tự nhiên hiểu rõ đả kích của Nghệ Phong đối với nàng. Nguyên bản vị hôn phu mà nàng khinh thường đột nhiên trở nên tuyệt cường, mà tạo ra chuyện đó hết thảy đều do nàng.
Thượng Quan Vũ Phượng là đệ tử trực hệ của Thượng Quan gia, tự nhiên có thể nghe được thanh âm nghi luận về Nghệ Phong trong gia tộc. Hiện giờ thế lực của Nghệ Phong ở đế đô đã không còn ai dám coi thường nữa, đám người thế gia lâu đời như bọn họ cũng cảm thấy kinh hãi vì Nghệ Phong, mà tất cả những chuyện này đều do thủ đoạn của Nghệ Phong tạo thành.
Thượng Quan Vũ Phượng chưa từng nghĩ con mắt của nàng bị mù, thế nhưng hiện giờ nàng chỉ muốn móc đi hai mắt của chính mình. Một tên phế vật bỗng nhiên biến thành thiên tài càng, khiến ký ức trong lòng nàng thêm khắc sâu. Thượng Quan Vũ Phượng cảm thụ điểm ấy rất sâu sắc, đặc biệt Thượng Quan Vũ Phượng vốn vô cùng sùng bái cường giả. Đối với nàng đó là đả kích không thể nói nên lời.
Hai người cùng đi tới học viện, tuy rằng không nói gì thế nhưng đều muốn tìm một người.
Bạch Hàn Tuyết thở nhẹ một hơi, ngẩng đầu nhìn lại về phía trước, đột nhiên trước mặt nàng xuất hiện cái bóng đã khắc sâu trong đầu, nàng không khỏi ngẩn ra, vội vàng dụi mắt, thầm nghĩ có phải là ảo giác hay không.
Bạch Hàn Tuyết dùng sức vài lần phát hiện bóng người trước mắt càng lúc càng rõ ràng, trong lòng nàng không khỏi vui lên.
Nghệ Phong và Băng Hồn đi ra khỏi lầu các, Nghệ Phong đang chuẩn bị danh sách các phụ dược đưa cho Băng Hồn thì đột nhiên phát hiện hai đạo thân ảnh quen thuộc ở trước mặt. Hắn cũng ngừng nói, ánh mắt hướng nhìn xuống cặp đùi của Bạch Hàn Tuyết, cảm nhận hai chân khép sát vào nhau không có một khe hở, đôi chân nõn nà trắng muốt giống như một hai củ sen nhỏ, không khó để cảm giác độ trắng mịn phía trên. Không có nữ nhân nào có đôi chân xinh đẹp sinh động như vậy, Nghệ Phong chỉ liếc mắt nhìn qua khong khỏi nghĩ tới một hình ảnh rất kích thích.
So với đôi chân này, vẻ xinh đẹp bên ngoài của Bạch Hàn Tuyết thật ra có thể bị người khác bỏ qua.
Nghệ Phong thấy Bạch Hàn Tuyết bình tĩnh nhìn hắn, lúc này mới nhớ tới một việc. Lần trước Bạch Hàn Tuyết đã lén lấy một dược liệu từ trong gia tộc ra đưa cho hắn để đối lấy một lần gặp mặt Bạch Liệt Hỏa. Thế nhưng sau chuyện này hắn lại quên đi, suốt hơn nửa năm chưa từng nhớ tới.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong không khỏi bước lên hai bước quay sang Bạch Hàn Tuyết nói:
- Nàng lại tìm ta?
Bạch Hàn Tuyết cắn nhẹ đôi môi đỏ hồng, dấu răng lằn trên đôi môi, không nói một lời gì.
Nghệ Phong vỗ vỗ trán, nhìn Bạch Hàn Tuyết nói rằng:
- Công việc bận quá nên quên mất ước định của nàng.
Bạch Hàn Tuyết nghe được những lời này của Nghệ Phong, không khỏi cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút. Nhưng thật ra nàng cũng không quá nghi ngờ độ thực hư của lời nói này, dù sao hiện giờ thanh danh của Nghệ Phong ở đế đô đang dâng cao vô cùng, bận cũng là chuyện đương nhiên.
- Vậy có phải hôm nay ngươi sẽ đi cùng ta đi gặp gia gia ta?
Bạch Hàn Tuyết nhìn Nghệ Phong bình tĩnh nói.
Bạch Hàn Tuyết lấy trộm vị dược liệu kia từ trong gia tộc, tuy rằng không bị nghiêm phạt, thế nhưng vẫn bị phụ thân nàng giáo huấn. May mà Bạch Hàn Tuyết không nói cho phụ thân biết là nàng đưa cho Nghệ Phong, nếu không sẽ bị mắng càng thảm hơn.
...
Thượng Quan Vũ Phượng đứng ở bên cạnh thấy Nghệ Phong không thèm liếc mắt nhìn nàng, hàm răng cắn chặt vào môi bật ra một tia máu, vẻ mặt có chút tái nhợt. Băng Hồn thấy một màn như vây vậy, vô cùng nghi hoặc nhìn Nghệ Phong. Hắn không rõ vì sao nữ nhân kiêu ngạo học viện lại có vẻ mặt như vậy.
Trong ấn tượng của Băng Hồn, Thượng Quan Vũ Phượng là loại người ngạo khí tràn đầy, là một nữ nhân cực kỳ mạnh mẽ. Vẻ mặt trắng bệch không chút máu sẽ không xuất hiện trên người nàng.
Băng Hồn cảm giác nhất định có chuyện gì đó giữa Nghệ Phong và Thượng Quan Vũ Phượng, thầm nghĩ sau khi mình rời khỏi học viện một năm đã phát sinh quá nhiều chuyện. Băng Hồn cũng không biết những học viên phong vân như bọn họ không ở học viện thì người phong vân nhất chính là Nghệ Phong.
- Cho dù là vậy! Tính tình của gia gia nàng vô cùng nóng nảy, đi gặp cũng không có gì hay ho!
Nghệ Phong không muốn lãng phí thời gian trên người Bạch Liệt Hỏa. Nghệ Phong hầu như có thể suy đoán được Bạch Liệt Hỏa thấy hắn sẽ nói cái gì. Chắc chắn là chuyện tình bảo điển của gia tộc lão.
Nghệ Phong không nghĩ ra bảo điển gì có thể khiến Bạch Hàn Tuyết lâu như vậy vẫn chưa từ bỏ ý định.
- Ngươi...
Bạch Hàn Tuyết có chút tức giận, rõ ràng Nghệ Phong đã đáp ứng nàng lại không nghĩ ra hắn thay đổi vào lúc này.
- Được rồi! Nàng cũng đừng lo lắng! Qua vài ngày nữa ta sẽ phải trở về sư môn một lần, ta sẽ giúp nàng hỏi chuyện tình bảo điển kia một chút!
Nghệ Phong quét mắt về phía đôi chân dụ hoặc của Bạch Hàn Tuyết, đôi mắt đảo liên tục từ trên xuống dưới.
- Thật sao?
Bạch Hàn Tuyết sửng sốt, nàng thật không ngờ vui mừng tới nhanh như vậy, Nghệ Phong cư nhiên sẽ chủ động giúp nàng hỏi thăm chuyện tình bảo điển.
- Ừm! Ta sẽ giúp nàng hỏi một chút! Chỉ là nàng cũng đừng ôm hy vọng quá lớn! Trên tay ta có Lôi Đình Phá Nhật Kiếm, thế nhưng không nhất định có bảo điển nàng cần.
Nghệ Phong tùy ý nói, nhưng thực chất không muốn dây dưa với Bạch Hàn Tuyết nữa, lần này trở về Thánh địa hỏi một chút, Nghệ Phong cũng muốn nhìn rốt cuộc bảo điển kia là vật gì có thể khiến Bạch Hàn Tuyết như vậy.
- Ừm!
Bạch Hàn Tuyết nhanh chóng gật đầu, tuy rằng Nghệ Phong nói như vậy, thế nhưng chung quy so với trước kia từ chối luôn cũng tốt hơn.
Bạch Hàn Tuyết vừa định nói thêm cái gì đã thấy ánh mắt của Nghệ Phong sáng rực trên đùi của chính mình, làm nữ nhân tự nhiên nàng hiểu rõ bộ vị nào của mình hấp dẫn nam nhân nhất. Ánh mắt không kiêng nể gì của Nghệ Phong khiến cho nàng nhớ lại trước đây đã từng bị Nghệ Phong sờ qua, sắc mặt không khỏi có chút đỏ hồng.
Bạch Hàn Tuyết hơi thu hai chân lại, cố gắng che hai chân của mình đi, nhưng không ngờ càng như vậy lại càng quyến rũ hơn. Ngay cả Băng Hồn thấy vậy cũng không khỏi ngẩn ngơ, đôi đùi đẹp dụ hoặc khiến ánh mắt Nghệ Phong càng thêm không kiêng nể.
- Kháo! Đôi chân của nữ nhân này thật quá mị hoặc, nghĩ tới là rạo rực hết cả người.
Đáy lòng Nghệ Phong thì thầm một tiếng, cố gắng lắm hắn mới dời mắt khỏi đôi chân của nàng, liếc mắt sang Thượng Quan Vũ Phượng ở bên cạnh, ánh mắt lại lần nữa dừng trên người Bạch Hàn Tuyết.
- Được rồi, trở về nói cho gia gia của nàng biết. Ta không muốn là địch là địch với hắn!
Bạch Hàn Tuyết nghe được câu nói không rõ đầu đuôi của Nghệ Phong không khỏi sửng sốt, chỉ là nghĩ tới tình hình hiện giờ ở đế đô, nhất thời mơ hồ có chút minh bạch.
Hiện giờ toàn bộ đế đô đang đồn rằng hoàng đế Trạm Lam sắp chết, tất cả mọi người đang chuẩn bị chọn một hoàng tử để làm chỗ dựa.
Mà Nghệ Phong nói như vậy chính là không hy vọng Bạch gia sẽ đứng ở phía sau hai vị hoàng tử. Chẳng qua Bạch Hàn Tuyết cũng không quản được chuyện của gia tộc, nàng chỉ có thể gật đầu nói:
- Ta sẽ chuyển cáo cho gia gia!
Nghệ Phong nhún vai, đây là hắn có lòng tốt nhắc nhở một câu, hoàng đế Trạm Lam đang đứng ở trên cao nhìn xuống, nếu như Bạch gia có chút gì đó, sợ rằng sẽ lưu lại bóng ma trong mắt hoàng đế Trạm Lam. Đương nhiên, Nghệ Phong cũng không hy vọng hai vị hoàng tử sẽ có thêm một cường viện.
Nghệ Phong cũng không nói quá nhiều, ánh mắt rời khỏi cặp đùi đẹp của Bạch Hàn Tuyết, chuẩn bị quay về phủ đệ. Thế nhưng khi ánh mắt hắn chuyển tới một phương hướng, không khỏi ngẩn người ra, trên mặt cư nhiên xuất hiện vẻ hoảng hốt và vui mừng.
Danh Sách Chương: