Mục lục
Mị Ảnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Nghệ Phong xin phép Hoàng đế Trạm Lam cáo lui liền đi ra phía ngoài cửa. Tuy nhiên trong lòng cũng không khỏi cười trộm: có những dược liệu này, đan dược của mình sẽ càng được nhiều hơn nữa. Đặc biệt là hai loại dược liệu kia, mình nằm mơ cũng muốn có được chúng.

...

Trạm Lam hoàng đế thấy bóng lưng Nghệ Phong biến mất lúc này mới quay sang một chỗ, nói:

- Tôn lão thấy tiểu tử này thế nào?

Một thân ảnh già nua trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Hoàng đế Trạm Lam, nói:

- Là kẻ dối trá, tham lam, nhưng lại có thể khống chế được lòng tham của mình trong giới hạn nhất định. Là người rất thông minh.

- Đúng vậy! Đặc biệt là phần hàm dưỡng kia. Cho dù hai nhi tử của trẫm xuất thân Hoàng thất so ra cũng vẫn còn kém a!

Hoàng đế Trạm Lam có chút cảm khái nói.

- Ừ! Hắn có thể đạt được thành tựu như vậy cũng khiến ta rất chấn động. Có thể nắm hắn trong tay là hay nhất, ngược lại, nếu như không thể, tốt nhất là hủy hắn đi. Bằng không, dã tâm của hắn sẽ là một uy hiếp rất lớn đối với đế quốc.

Tôn lão nói.

Hoàng đế Trạm Lam có chút mất mát gật đầu, lập tức hỏi:

- Ngươi cho là hắn có thể chế trụ được hai vị hoàng tử của trẫm hay không?

Tôn lão suy nghĩ một chút đáp:

- Rất khó! Thế lực hiện tại của hai vị hoàng tử đã khá vững chắc. Hắn chí dựa vào Thánh Long lệnh của bệ hạ là rất khó! Tuy nhiên, với trí thông minh của hắn, hai vị điện hạ muốn thôn tính hắn cũng không dễ.

Hoàng đế Trạm Lam gật đầu, đột nhiên thở dài một hơi, trong lòng không khỏi cảm thấy thê lương, nói:

- Có đôi khi, trẫm thật không muốn điều tra là ai hạ độc!

Nghệ Phong từ hoàng cung đi ra, suy nghĩ một chút liền đi về phía học viện Trạm Lam. Nếu Quái lão đầu nói thương thế của mình tốt lên thì đi tìm hắn. Mình đã khỏe lâu như vậy rồi, nếu vẫn không đến, xem ra cũng có chút không đúng.

Đương nhiên, Nghệ Phong cũng muốn biết học viện rốt cuộc là có thái độ gì. Hắn cũng không tin rằng học viện sẽ nghiêm phạt mình. E là bọn họ còn đang chờ mình xuất hiện.

Tuy rằng Nghệ Phong không biết học viện rốt cuộc xử lý như thế nào, nhưng cũng không nghĩ sẽ lùi bước trước vấn đề này. Hắn muốn nói cho tất cả mọi người biết quyết tâm chém giết đám người Hoa Hạ bang kia! Cho dù đối mặt với học viện Trạm Lam, điểm ấy cũng xem như là cường thế.

Nghệ Phong đi vào cửa chính học viện. Hắn nhàn nhã đi dạo khắp học viện. Thỉnh thoảng có người đi qua thấy dáng dấp lười biếng của Nghệ Phong đều tỏ vẻ vô cùng xem thường: Kháo! Tiểu tử này là ai? Đi đường cũng như chưa tỉnh ngủ vậy! Thực con mẹ nó quá làm bộ đi!

Đương nhiên, Nghệ Phong xem những ánh mắt khinh bỉ này như là đố kỵ. Chính mình có phong cách nam nhân, không có lý gì lại không khiến đám nam nhân kia ghen tỵ.

- Tránh ra! Tránh ra!

Ngay khi Nghệ Phong đang lười nhác bước đi, một thanh âm cực kỳ kiêu ngạo càn rỡ đột nhiên vang lên. Nghệ Phong quay đầu nhìn lại, hơi sửng sốt. Không ngờ lại gặp người quen! Người này chính là Kiến Mộc Đáp, lần trước đã tới ngăn trở mình diệt Cổ Lạp. Lần trước bởi vì mình sử dụng Lôi Đình Phá Nhật Kiếm dẫn đến kiệt lực mới buông tha hắn. Không ngờ hắn còn dám mang người tới đây kiêu ngạo như vậy!

- Tránh ra! Tránh ra!

Kiến Mộc Đáp hung hăng quát những người ngăn trở hắn. Hành vi này khiến đám học viên trong học viện trợn mắt tức giận, nhưng bởi vì cố kỵ thực lực của Kiến Mộc Đáp và thủ hạ nên đành nhẫn nhịn.

- Kháo! Một con chó cũng dám khoe mẽ!

Trong lòng mọi người đều không nhịn được khinh bỉ.

Từ sau khi Ngũ Hổ bị Nghệ Phong diệt, Kiến Mộc Đáp liền trở thành đệ nhất nhân của Hoa Hạ bang. Hắn thu nạp lực lượng tàn dư của Hoa Hạ bang, một lần nữa khôi phục lại Hoa Hạ bang. Tuy rằng thế lực còn xa mới bằng trước đây, nhưng để làm mưa làm gió tại học viện như vậy cũng đủ rồi.

- Nguyên Trực! Không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!

Kiến Mộc Đáp trực tiếp đi thẳng tới trước mặt một thanh niên, cực kỳ càn rỡ nói.

Nghệ Phong định thần nhìn lại. Thanh niên khoảng trên dưới hai mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ có chút yếu ớt, toàn thân dường như vô lực đứng đối diện Kiến Mộc Đáp.

- Nguyên Trực! Chỉ cần ngươi quỳ xuống cầu xin ta, hôm nay ta sẽ bỏ qua cho ngươi!

Kiến Mộc Đáp cực kỳ càn rỡ nói.

- Dù chết ta cũng sẽ không quỳ trước một con chó như ngươi!

Tuy rằng thanh niên đã rất suy yếu nhưng ngữ khí vẫn vô cùng xem thường nói với Kiến Mộc Đáp.

Câu nói này nhất thời khiến Kiến Mộc Đáp thẹn quá hóa giận: một tiên tiểu tử đã trọng thương có tư cách gì khinh thường hắn?

- Được! Được! Ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!

Kiến Mộc Đáp lạnh lùng âm hiểm nhìn thanh niên, đấu khí trên người bắt đầu vận chuyển.

Thanh niên khinh thường nhìn thoáng qua Kiến Mộc Đáp, trong mắt tràn đầy xem thường:

- Có bản lĩnh ngươi giết ta đi! Ta chỉ sợ ngươi không dám mà thôi!

- Ngươi...

Một câu này khiến Kiến Mộc Đáp giống như chó bị giấm phải đuôi, phẫn nộ chỉ tay vào mũi thanh niên.

- Ngươi cái gì mà ngươi? Nếu như ngươi có bản lĩnh thì cứ giết ta đi! Chó cuối cùng vẫn là chó mà thôi!

Thanh niên miệt thị nói!

Giết người? Toàn bộ học viện ngoại trừ Nghệ Phong biến thái kia ra, còn chưa có ai dám làm chuyện như vậy tại học viện Trạm Lam.

- Được! Được! Nguyên Trực, quả thực ta không dám giết ngươi, nhưng nếu muốn phế ngươi thì ta vẫn dám làm!

Kiến Mộc Đáp dùng ánh mắt âm lãnh nhìn chăm chú vào thanh niên.

- Hèn nhát cuối cùng vẫn là hèn nhát! Sớm muộn cũng có một ngày, Nghệ Phong sẽ làm thịt ngươi cùng đám đồng bọn của ngươi cho xem!

Thanh niên cực kỳ xem thường Kiến Mộc Đáp. Lúc nhập học, mình thấy hắn khi dễ một nữ hài nên mới tới kêu hắn dừng lại. Không ngờ chỉ vì chuyện này mà hắn triệt để ghi hận chính mình. Bình thường khi thực lực của mình cường thịnh, hắn giống như chó trước mặt mình, không dám lộ ra nửa điểm hận ý. Thế nhưng lần này vì mình gặp phải sự cố trong tu luyện mà bị trọng thương, chó lại bắt đầu cắn người!

- Nghệ Phong? Ngươi nói Nghệ Phong?

Kiến Mộc Đáp cười ha ha nói:

- Nguyên Trực, đầu ngươi e là bị cháy hỏng rồi! Lẽ nào lần trước ngươi không thấy dáng dấp nửa sống nửa chết của hắn sao? Ta không cho rằng hắn còn có thể sống sót đâu!

- Không thể sống? Đến lúc đó ngươi sẽ biết!

Nguyên Trực cười nhạt một tiếng. Tuy rằng lần trước Nghệ Phong thụ thương rất nặng, nhưng khi nhìn thấy Nghệ Phong ăn những đan dược cao cấp như ăn đậu, hắn biết rằng Nghệ Phong tuyệt đối không thể chết được!

- Hừ! Cho dù hắn còn sống thì sao? Lẽ nào ta sợ hắn sao?

Kiến Mộc Đáp cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, hít sâu một hơi nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NT
Nhất Thống04 Tháng năm, 2019 11:14
Truyện này hay nha ae
BÌNH LUẬN FACEBOOK