Hôi Từ dùng sắc cắn môi, cố gắng xua tan đi tia sợ hãi kia trong lòng. Quay đầu nhìn về phía mấy người hộ pháp, lại phát hiện mấy người hộ pháp này mơ hồ có ý rút lui. Hôi Từ tức giận, quay về phía mấy người hộ pháp quát to:
- Làm thịt tiểu tử này!
Mấy vị hộ pháp bị Hôi Từ quát to, ngược lại tiêu tán đi một điểm sợ hãi, tuy rằng không đến mức rút lui. Thế nhưng khiếp sợ trong mắt đã nói cho Hôi Từ biết, bọn họ không muốn chết đấu. Mặc dù bọ họ cố gắng tiêu diệt tia sợ hãi kia trong lòng, thế nhưng khí thế kinh khủng kia như trước khiến cho trong lòng bọn họ mọc lên cảm giác không thể chiến thắng. Chuyện này đã hoàn toàn nằm ngoài tầm khống chế của bọn họ.
- Bản thiếu đã từng nói, bản thiếu muốn chạy trốn các ngươi không ngăn được!
Nghệ Phong nhìn Hôi Từ nhàn nhạt nói.
Hôi Từ giận dữ lên não, thế nhưng lại không thể phản bác lời của Nghệ Phong. Lúc này Nghệ Phong muốn chạy trốn, những hộ pháp này căn bản sẽ không đi chống đối, lấy thực lực của hắn cũng không có khả năng đuổi theo Nghệ Phong.
- Bất quá, bản thiếu muốn cho ngươi một cơ hội để chém giết ta! Có bản lĩnh ngươi hãy đi theo ta!
Nghệ Phong nói xong, thân ảnh chớp động, lưu lại một cái bóng, cả người đã biến mất tại chỗ.
Hôi Từ nhìn cái bóng của Nghệ Phong, lại nhìn thoáng qua mấy vị hộ pháp, thở dài một hơi vẫn quyết định đuổi theo. Hắn không hi vọng xa vời có thể dựa vào mấy vị hộ pháp này nữa, hắn càng không tin Nghệ Phong đạt được trình độ kinh khủng kia, nếu như đạt được cảnh giới phản lão hoàn đồng, đám người bọn họ đã sớm bị chết không thể chết lại rồi, cần gì phải phí nhiều công sức như vậy. Hôi Từ hầu như suy đoán đến Nghệ Phong còn không đạt được cảnh giới Vương Cấp, thế nhưng lại không thể giải thích được khí thế kinh khủng khiến hắn rất sợ hãi kia.
Nghệ Phong một đường không nhanh không chậm chớp động, nhìn bóng người đi theo phía sau không khỏi cười nhạt. Nghệ Phong thực sự có điểm cố kỵ năm người bọn họ vây công, hắn cũng không biết ý thức chiến đấu mạnh đến cỡ nào. Nếu những Tướng Cấp này có thể phát huy ra một nửa thực lực. Vậy thì hắn sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Biện pháp tốt nhất chính là đưa Hôi Từ tới một chỗ vắng vẻ, kiểm tra một chút xem ý thức chiến đấu được truyền thừa mạnh như thế nào.
Tại khi Nghệ Phong cảm giác được thời gian chạy ra đã không sai biệt lắm, lúc này Nghệ Phong mới dừng lại bước chân, thi triển ý thức chiến đấu cưỡng bách Hôi Từ.
Hôi Từ thấy Nghệ Phong dừng lại, cảm thụ được cổ khí thế không ai bì nổi, để hắn sinh ra sợ hãi. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi dẹp loạn sợ hãi trong lòng, vận chuyển đấu khí chống đối cổ khí thế này, lúc sau mới dùng trọng kiếm bạo phát đấu khí chỉ thẳng vào Nghệ Phong.
- Chiến đi! Để ta nhìn xem ngươi và khí thế ngươi phát ra có mạnh mẽ giống nhau hay không?
Hôi Từ nhìn Nghệ Phong nhàn nhạt nói, hắn thực sự không tin tưởng một thiếu niên có thể kinh khủng đến như vậy.
- Như ngươi mong muốn!
Nghệ Phong thu hổi chủy thủ, từ bên hông lấy ra Tiêm Hổ Kiếm, đấu khí ngưng tụ trên Tiêm Hổ Kiếm, bạch quang và đấu khí ngưng tụ trên một điểm, Tà Thần lực mạnh mẽ lao ra, Toái Phá trong nháy mắt ngưng tụ mà thành.
Hôi Từ để ngăn chặm sợ hãi trong lòng, hắn cố gắng vận chuyển đấu khí lên trên trọng kiếm, thế nhưng làm sao cố gắng cũng không đạt được lực lượng thời kỳ toàn thịnh lúc trước. Hắn biết đây là bóng ma dưới khí thế của Nghệ Phong lưu lại, đối với tầng lớp cường giả như bọn họ này, có bóng ma là trí mạng.
Hôi Từ hít sâu một hơi, chỉ hy vọng Nghệ Phong không đạt được Vương Cấp, bằng không lấy thực lực Vương Cấp của hắn, trong lòng mang theo lo sợ, nhất định tiêu rồi.
- Toái phá!
Nghệ Phong hét lớn một tiếng, lợi kiếm không có một chút xinh đẹp, lấy một loại tốc độ kinh khủng cắt phá hư không đâm thẳng về phía Hôi Từ.
Hôi Từ nhìn một kiếm đơn giản của Nghệ Phong, hắn cố gắng tìm kiếm kẽ hở trong chiêu này của Nghệ Phong, thế nhưng hắn kinh hãi phát hiện, một chiêu kiếm này của Nghệ Phong trừ sắc bén vẫn còn sắc bén, lấy ánh mắt của hắn cư nhiên không tìm ra một tia kẻ hở, hắn thấy đâu cũng chỉ là sắc bén tàn nhẫn. Sự lợi hại của một kiếm này, giống như một vị Tông Sư, mặc dù dùng chiêu thức bình thường, như trước làm cho người ta cảm giác được sắc bén không thể chống lại ở trong đó.
Hôi Từ hít sâu một hơi, đấu khí tăng vọt trên trọng kiếm, nâng lên đón đỡ chủy thủ của Nghệ Phong.
- Đinh…
Một tiếng sắt thép va chạm vang lên, hai thanh binh khí va chạm cùng một chỗ, tỏa ra một chút hoa lửa, kình khí bắn ra, tàn sát bừa bãi bầu trời. Tiếng xé gió không ngừng vang lên.
Cùng lúc đó, Nghệ Phong bay ngược ra về phía sau, động tác dưới chân không ngừng chớp động, làm tan đi lực đạo bắn ngược trên người.
Hôi Từ đồng dạng rút lui về phía sau một bước, nhìn Nghệ Phong trước mặt còn đang cố gắng mượn sức để giảm bớt lực va chạm, hắn ngạc nhiên đồng thời không khỏi vui mừng:
- Tướng cấp cao giai?
Hôi Từ cảm giác được lực lượng trong một kiếm này của Nghệ Phong, tuyệt đối không phải lực lượng của Vương Cấp, thậm chí ngay cả Tướng Cấp đỉnh phong cũng không có. Hắn không thể tưởng tượng được thực lực của Nghệ Phong như vậy làm sao có thể có chiến đấu ý thức kinh khủng đó. Thế nhưng thực sự trong cảm thụ của hắn, cổ lực lượng này còn kém hơn rất nhiều sơ với hắn.
Nghệ Phong thử một chiêu, thật không ngờ cho dù kết hợp Tà Thần lực và Phá Toái, vẫn kém nhiều so với Hôi Từ đã bị suy giảm thực lực, Vương Cấp và Tướng Cấp quả nhiên cách biệt một trời một vực.
Nghệ Phong bức một tia lực đạo cuối cùng ra ngoài cơ thể, thầm nghĩ ý thức chiến đấu quả nhiên cường hãn, thực lực của Hôi Từ ít nhất yếu bớt ba thành. Nghệ Phong đã từng đấu qua cùng Liên Lập, khi đó hắn thi triển ra Lôi Đình Phá Nhật Kiếm đều bị vây ở hạ phong. Hắn rõ ràng lực lượng của Vương Cấp khi đó, thế nhưng lúc này Nghệ Phong chỉ cần một kiếm cũng có thể chống đối được lực lượng của Hôi Từ, vậy rõ ràng lực lượng của Hôi Từ đã bị suy giảm rất nhiều.
Nghĩ vậy, trong lòng Nghệ Phong càng thêm nắm chặc vài phần. Có Lôi Đình Phá Nhật Kiếm, còn có ba chiêu kỹ năng chuyên dụng kinh khủng của Tà Đế, lòng tin của Nghệ Phong tăng vọt.
- Tiểu tử! Hóa ra ngươi chỉ là gối gấm thêu hoa, trông được mà không dùng được!
Hôi Từ cười nhạt biết Nghệ Phong chỉ có thực lực Tướng Cấp, tia sợ hãi kia trong lòng hắn tuy rằng không biến mất, thế nhưng cũng tiêu tán một chút.
- Trông được không dùng được không phải là ngươi có thể đánh giá, có thể nữ nhi của ngươi mới nói cho ngươi đáp án này được!
Nghệ Phong nhàn nhạt nói, chỉ là vừa nói ra liền cảm thấy hối hận, người này bộ dạng khó coi như vậy, nữ nhi hắn khẳng định sẽ không đẹp, nếu như giao lưu một chút cùng nữ nhi của hắn, hắn còn không mừng rỡ chết mất. Nghệ Phong vẫn luôn cho rằng, gen của mình rất trân quý.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết?
Mặc dù Hôi Từ không có nữ nhi, thế nhưng thấy Nghệ Phong nói như vậy, lửa giận vẫn cháy lên.
- Muốn chết? Vậy cũng phải xem ngươi có bản lĩnh chém giết ta hay không?
Nghệ Phong tràn đầy châm chọc nói.
- Hừ! Tướng Cấp chết trong tay ta đã không biết nhiều đến cỡ nào, ngươi sẽ trở thành kẻ kế tiếp!
Hôi Từ lạnh lùng nói.
- Vương Cấp trong tay ta chỉ là bị thương nặng mấy người, còn chưa từng chết một người trong tay ta, bất quá hôm nay ngươi sẽ có vinh dự làm người đầu tiên!
Nghệ Phong đồng dạng cười nhạt nói.
Hôi Từ nghe được Nghệ Phong nói, trong mắt tràn đầy xem thường, hắn tự nhiên không tin Nghệ Phong có thể làm thương nặng Vương Cấp. Tôn nghiêm của Vương Cấp, làm sao có thể để Tướng Cấp chà đạp?
- Tự đại!
Hôi Từ cười nhạt, múa lên trọng kiếm, bổ một kiếm hướng về Nghệ Phong, trên trọng kiếm ẩn chứa năng lượng kinh khủng, áp bách hư không xuy xuy rung động. Những nơi trọng kiếm đi qua, tiếng rít không ngừng vang lên. Không gian cũng hơi gấp khúc, có thể thấy được lực lượng ẩn chứa trong đó kinh khủng đến cỡ nào.
Nghệ Phong cười nhạt, một Vương Cấp chỉ có thể phát huy ra bảy thành lực lực, hắn việc gì phải sợ? Một quả Phệ Linh Nộ bạo là có thể đơn giản đưa hắn đi gặp Diêm Vương.
Danh Sách Chương: