Bất quá hai người này gây sự. Nếu như chính mình thực sự không đứng ra, tùy ý để Tần Y ở đây đối kháng cùng bọn họ, chính mình không đáng làm nam nhân. Tự thân tự cung là vừa.
Quan trọng là, Nghệ Phong không muốn thế nhân nói nam nhân của Tần Y là kẻ nhu nhược, nhát gan. Tuy ràng chính mình không sao, thế nhưng dù sao chính mình nên suy nghĩ vì Tần Y. Chuyện trước mắt, chính mình giúp nàng là tốt nhất.
Tần Y say đắm nhìn nam nhân trước mắt. Tuy không biết hiện tại thực lực của hắn mạnh tới cỡ nào. Thể nhưng chắc chắn không phải đối thủ của Vương Cấp, cho dù như vậy, hắn vì chính mình mà đứng ra. Điều này cũng khiển nàng vô cùng cảm kích.
Hai đại Vương Cấp chàm chàm nhìn Tần Y nằm gọn trong lòng Nhgệ Phong, hai người vô cùng kinh ngạc. Đồng thời lửa giận trong lòng bộc phát, thậm chí trên trán nổi cả gân xanh.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ, nữ thân trong lòng chính mình luôn luôn cao quý lãnh ngão lại vì một nam nhân, mà hiện ra dáng vẻ giống như chú chim nhỏ nép vào trong lòng người khác như vậy.
- Ngươi chính là nam nhân của Tần Y?
Giọng điệu đầy ý khiêu chiến, từ miệng Vương Cấp thốt ra.
- Sao nào? Lẽ nào ngươi có điều gì cần chỉ giáo?
Nghệ Phong nhìn đối phương mỉm cười, ngữ khí nhàn nhạt, không hề để ý giọng điệu phẫn nộ của hắn.
- Chỉ giáo? Ta đây không dám! Bất quá, nếu như ngươi biết điều, hãy mau rời xa Tần Y.
Giọng nói vô cùng lanh lùng, truyền tới lỗ tai Nghệ Phong, khiển hắn hơi chút dại ra.
- Chuyện này... Ta có thể hỏi ngươi được không? Khi mẫu thân ngươi sinh ngươi, có phải không đính kèm bộ não?
Giọng điệu thản nhiên, khiến mọi người bật cười. Bất quá, mọi người đều nhìn Nghệ Phong bàng ánh mắt khâm phục: Dám mắng Vương Cấp không đầu óc. Coi như cũng ngươi cũng có chút khí phách.
Quả nhiên, Vương Cấp mặc áo bào xanh tức giận đến mức thân thể run lẩy bẩy. Ngón tay chỉ thẳng vào Nghệ Phong, há miệng nói:
- Ngươi... Ngươi...
-
Một lúc lâu hắn cũng không nói thành lời.
- Khụ! Mẫu thân ngươi không chỉ không sinh ngươi không chút đầu óc. Nguyên lai đầu lưỡi cũng thiếu. Thành một kẻ nói lắp! Hài tử, mau về nhà đi! Nhà Tần Y của ta không thích những kẻ tàn tật như ngươi.
- Hizzz...
Mọi người đều ôm bụng cười. Quả thực tên tiểu tử này mắng chửi người khác rất khá.
- Tiểu tử, ta muốn quyết đấu với ngươi!
Đại Vương Cấp đứng bên cạnh trầm mặc không nói gì, đột từ phía Tần Y chuyển nhìn Nghệ Phong, lạnh lùng nói.
Nghê Phong nhìn thoáng qua, giọng nói thản nhiên đầy vẻ coi thường:
- Các ngươi không đủ tư cách!
Câu nói này, khiển đám người xung quanh rộ lên, nhìn Nghệ Phong. Rốt cục không nhìn thấy đối phương có điểm nào không bàng hắn!
- Ngươi sợ sao? Nếu như sợ, hãy dập đầu chịu thua. Từ bỏ Tần Y, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.
Ngữ khí cuồng ngạo, không thể che giấu được ý châm biếm trong đó. Tần vốn bị Nghệ Phong ôm, khuôn mặt đỏ bừng bỗng nhiên nghe câu nói này, sắc mặt liền đại biến, khí lạnh mạnh mẽ bốc lên.
Nghệ Phong nắm chặt tay chính mình, nhìn nữ nhân quyển rũ trong lòng nhẹ nhàng nói:
- Để ta xử lý hắn!
Tần Y nghe thấy Nghê Phong nói như vây, nàng ngẩn người, gật đầu ưng thuận, toàn bộ thần thể cũng mềm xuống.
- Ha ha, vốn tưởng ràng ngươi thông minh hơn vương bát màu xanh bên cạnh. Không ngờ giống như kẻ không biết suy nghĩ. Người ah! Không thể ngu ngốc như vậy!
Nghệ Phong thở dài một hơi, nói một câu đầy ẩn ý. Câu nói có vẻ thâm trầm, khiển đám người vây xem nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt khinh thường: Kháo, dường như ngươi rất giống người thông minh.
Sức kiềm chế của Vương cấp mặc áo bào đen hiển nhiên tốt hơn Vương Cấp áo bào xanh rất nhiều. Hắn không để ý tới câu nói châm chọc của Nghệ Phong, lạnh lùng nhìn Nghệ Phong nói:
- Không dám sao? Lẽ nào ngươi để người đời cho rằng, Tần Y yêu một kẻ nhu nhược sao? Chẳng lẽ ngươi không suy nghĩ vì nàng sao?
Những lời này, nhất thời khiến ánh mắt Nghệ Phong ngưng đọng. Cánh ta buông eo nhỏ quyến rũ của Tần Y ra, tiến về phía trước, lạnh lùng nói:
- Không thể không nói, ngươi thông minh hơn vương bát màu xanh kia, thể nhưng nói ngươi biết. Ngươi vẫn không đủ tư cách khiêu chiến với ta.
Ngữ khí lạnh lùng, khiển mọi người bàng hoàng, đám người nhìn về phía hai đại Vương cấp bàng ánh mắt cổ quái.
Vương Cấp mặc áo bào xanh nổi giận gầm lớn, hắn cười lạnh nói:
- Không đủ tư cách? Bây giờ lão tử sẽ để ngươi biết, ta có đủ tư cách hay không?
Nói xong, đấu khí trong cơ thể hắn mạnh mẽ bắn ra. Luồng đấu khí khổng lồ màu xanh mờ mờ ảo ảo bạo động, toàn bộ khoảng không chịu áp lực lớn liền ngưng đọng lại, khiển người ta không sao thở nổi.
Tần Y thấy vậy liền tiến lên phía trước một bước, đang định xoay người tiến vào khối năng lượng. Lại phát hiện cánh tay của chính mình bị Nghệ Phong kéo lại, hắn truyền tới bên tai âm thanh chân thật đáng tin:
- Hãy để ta tới, với tư cách là nam nhân cùa tỷ. Chuyện này là trách nhiệm của ta.
Tần Y có chút sửng sốt, nhãn thần chăm chú nhìn về phía Nghệ Phong. Trông thấy gương mặt góc cạnh kia rất nghiêm túc. Trong lòng nàng hoảng hốt, nhưng cũng vui vẻ gật đầu. Không nữ nhân nào không muốn nam nhân của chính mình ngăn chặt sóng gió. Tuy ràng không biết Nghệ Phong tự tin tới mức nào, thể nhưng Tần Y rất tin tưởng Nghệ Phong. Hắn nói đi, chính là đi.
Nữ thần trong lòng chính mình và nam nhân trước mắt tinh chàng ý thiếp, nhất thời càng kích phát lòng đố kị trong hắn, hắn không kiềm chế được. Cánh tay huy động đấu khí càn quét hướng về phía Nghệ Phong.
- Tiểu tử, nếu như ngươi có tài hãy tỷ thí cùng ta một hồi!
Nghệ Phong nhìn Vương cấp mặc áo bào xanh đang hướng về chính mình bằng ánh coi thường, khóe miệng cười nhạt, cấp tốc bay tới. Thân thể không hề tránh né, dường như nhìn hắn như nhìn xác chết.
Tốc độ của Vương cấp càng lúc càng nhanh, thoáng chốc tới trước mặt Nghệ Phong. Nắm tay mang theo lực lượng cường đại đánh tới ngực Nghệ Phong.
Đám người vây xem trông thấy tràng cảnh như vậy, liền nhắm chặt hai mắt, không dám tiếp tục nhìn. Quả thực nếu như quyền này đánh chính xác, không chết cũng tàn phế!
- Phụt...
Đúng như mọi người dự liệu, tiếng phun máu truyền tới tai mọi người. Thể nhưng, khi bọn họ mở mắt xem, lại thấy tràng cảnh vô cùng kinh khủng. Chỉ thấy trên miệng Vương cấp mặc áo bào xanh không ngừng phun ra máu tươi, trong nháy mắt đất dưới chân đều đỏ lòm.
Mọi người trông thấy tràng cảnh kinh khủng này, vốn tưởng ràng Nghệ Phong đứng kia ắt sẽ bị thương nặng, thế nhưng Vương cấp kia không thể chạm tới y phục của Nghệ Phong. Ngay lập tức phun máu. Biến cố xảy ra quá nhanh, khiển mọi người không kịp phản ứng, toàn bộ đứng ngây dại tại chỗ.
Đám người tiếp tục chuyển ánh mắt hướng về phía Nghệ Phong, lại phát hiện trước mắt hắn là một người toàn thân bao phủ bộ đồ đen, trên đầu quấn khăn đen. Toàn bộ trông rất quỷ dị.
Danh Sách Chương: