Thực lực của hai người chênh lệch nhau lớn như vậy, nếu như Lý Đạt không có kỹ năng nghịch thiên, đó là căn bản không có khả năng chiến thắng Tướng cấp. Cho nên Nghệ Lưu vẫn áp chế Lý Đạt, nếu không phải Nghệ Lưu đồng ý thỏa mãn nguyện vọng của Lý Đạt, sợ là đã sớm đánh hắn xuống đài rồi.
Nghệ Phong cũng không nghĩ tiếp tục nhìn trận thi đấu này, quay đầu hỏi Hạ Chỉ Mộng:
- Ngày hôm nay ta còn có trận đấu nào nữa không?
Hạ Chỉ Mộng gật đầu nói:
- Dựa theo lẽ thường, hẳn là ngươi còn hai trận nữa!
Nghệ Phong nghe được Hạ Chỉ Mộng nói, nhíu nhíu mày nói:
- Vậy nếu như muốn đánh đến cuối cùng, còn phải đánh bao nhiêu ngày nữa?
- Nửa tháng!
Hạ Chỉ Mộng nói.
- Kỳ thực mười ngày phía trước đều là thi đấu tuyển chọn. Năm ngày sau mới là đại chiến chân chính, ba ngày cuối cùng chính là trận chung kết.
- Kháo… Kia chẳng phải là nói, ta muốn phí phạm hơn nửa tháng?
Nghệ Phong không nhịn được mắng một tiếng, thi đấu buồn chán như vậy hắn thật đúng là không muốn tham gia.
- Nàng có thể làm cho ta một điểm đặc quyền hay không, để ta trực tiếp tham gia thi đấu phía sau năm ngày là được!
Hạ Chỉ Mộng lắc đầu nói:
- Trừ khi là viện trưởng tự mình ban đặc quyền cho ngươi, bằng không ngươi chỉ có thể liên tục đánh qua. Bất quá nếu như muốn viện trưởng trao đặc quyền cho ngươi, vậy thì hầu như không có khả năng. Mỗi một giới học viên Bạch Kim đều tự mình thi đấu dài dài mà đạt được.
Nghệ Phong nghe được Hạ Chỉ Mộng nói, không nhịn được thấp giọng mắng một tiếng, một hai ngày hắn còn chờ được cũng không sao, thế nhưng thời gian mười lăm ngày, để cho Nghệ Phong cảm thấy không thể kiên trì, hắn nghĩ lòng kiên trì của hắn không tốt như vậy.
- Ta nghĩ ngươi nên liên tiếp đánh qua, trở thành học viên Bạch Kim, như vậy cũng có lợi đối với ngươi!
Hạ Chỉ Mộng sợ Nghệ Phong lập tức không thèm tham gia luận võ, đến lúc đó nàng phải khóc ra nước mắt. Hết lần này tới lần khác, Nghệ Phong lại không giống như những học viên khác, cho tới bây giờ hắn vẫn không cho rằng mình là một học viên. Cho nên thân phận đạo sư trước mặt Nghệ Phong là vô dụng.
- Trước tiên cứ tiếp tục theo dõi đã!
Nghệ Phong hít sâu một hơi, xây dựng kế hoạch làm sao mới có thể không tham gia dạng thi đấu như thế này, Nghệ Phong có chút đố kỵ Băng Hồn rồi, tiểu tử kia cư nhiên chỉ cần tham gia ba ngày thi đấu cuối cùng.
Hạ Chỉ Mộng thấy Nghệ Phong không có ý tứ rời đi, nàng thở dài một hơi. Nàng chưa từng mang theo Chanh ban vào top 3, nếu có thể dựa vào tiểu tử Nghệ Phong học viên không ra học viên này đưa Chanh ban vào top 3, vậy thì đối với cuộc đời đạo sư của nàng cũng có an ủi lớn lao.
Nghệ Lưu đứng trên đài, rốt cuộc đánh ra một chưởng để Lý Đạt xuống đài. Trong tiếng truyên bố chiến thắng của tài phán viên, tiếp tục trận đấu tiếp theo. Nghệ Phong ngồi ở một chỗ buồn ngủ, hắn thực sự cảm thấy bất đắc dĩ, cho nên bắt đầu chậm rãi tu luyện Lăng Thần Quyết.
- Nhị đệ!
Ngay khi Nghệ Phong thiếu chút nữa ngủ gật, một câu âm thanh truyền vào lỗ tai hắn, để Nghệ Phong mở mắt nhìn qua, nhìn thấy Nghệ Lưu anh tuấn phi phàm đứng trước mặt hắn, hắn kéo qua cái ghế không ai ngồi bên phải mình nói:
- Đại ca! Ngồi!
Nghệ Lưu nhìn Hạ Chỉ Mộng liếc mắt, khiếp sợ sự diễm lệ của nữ đạo sư xinh đẹp nhất trong học viện, trong mắt của làm ra ý tứ hỏi han. Hắn không phải người của Chanh ban, không nhận được sự đồng ý của Hạ Chỉ Mộng, hắn thực sự không dám tùy tiện ngồi xuống. Dù sao từng lớp đều có trận doanh của chính mình. Đối với một người ngoài đều có tính kháng cự.
- Ngồi đi!
Hạ Chỉ Mộng cười cười, quay sang nói với Nghệ Lưu.
Lúc này Nghệ Lưu mới dám ngồi xuống, Nghệ Phong không rõ ràng ý tứ trong đó cho nên cảm thấy trong lòng vạn phần khinh bỉ Nghệ Lưu. Hắn bảo Nghệ Lưu ngồi xuống Nghệ Lưu không ngồi, phải đời đến khi mỹ nữ gọi ngồi xuống mới ngồi. Quả nhiên Nghệ Lưu vẫn là tên hoa hoa công tử như lúc ở Mạc Thành nhàn rỗi không có việc gì lại đi tán tỉnh hoa khôi.
- Đai ca, đại ca rất trâu bò! Cư nhiên tấn cấp đến Tướng cấp rồi!
Nghệ Phong nhìn Nghệ Lưu cười nói.
Nghệ Lưu nghe được lời khen của Nghệ Phong, trắng mắt nhìn hắn, nếu như người khác nói những lời này hắn có thể cảm thấy vui vẻ, chỉ là nếu như từ trong miệng Nghệ Phong nói ra, hắn không có một chút cảm giác vui vẻ nào hết, tiểu tử này vốn là kẻ luôn tồn tại để đả kích người khác.
- Ngẫu nhiên tấn cấp Tướng cấp! Bất quá thực lực hiện tại của ngươi đã đạt tới trình độ nào?
Nghệ Lưu nhìn Nghệ Phong hỏi, hiện tại hắn đều có chút không nhận ra Nghệ Phong.
Nghệ Phong cười cười, vẻ mặt tà tà nhìn Nghệ Lưu nói:
- Sao nào? Lẽ nào đại ca muốn thử một chút?
Nghệ Lưu rùng mình một cái, nhìn vẻ mặt tà cười kia của Nghệ Phong hắn lại sợ hãi. Hắn không cảm thấy chính mình ngứa tay, tìm Nghệ Phong luyện luyện, còn không bằng tự mình đi đập đầu vào tảng đá sẽ tốt hơn.
- Ha ha, vì sao nhị đệ lại tới tham gia luận võ?
Nghệ Lưu quay sang nói chuyện khác.
- Nghĩ muốn nổi danh một chút, thuận tiện kiếm một danh ngạch học viên Bạch Kim, cho nên mới tới!
Nghệ Phong tùy ý đáp.
Nghệ Lưu bĩu môi, tự nhiên không tin lý do Nghệ Phong nói. Thanh danh của hắn sớm đã truyền khắp học viện Trạm Lam, về phần danh ngạch học viên Bạch Kim kia, đối với hắn không có một điểm mê hoặc. Không lẽ chủ nhân của Kim Lâu lại muốn một danh ngạch học viên Bạch Kim nhỏ nhoi?
Nghệ Lưu cũng không quên mục đích hắn tới, quay sang nói với Nghệ Phong:
- Nhị đệ, đệ xem có nên trở lại phủ đệ một chuyến?
Nghệ Phong ngẩn ra, lập tức nhìn Nghệ Lưu nói:
- Nghệ Khải Mạc bảo đại ca nói với ta?
Nghệ Lưu bất đắc dĩ nhún nhún vai, giải thích hắn cũng bị bắt buộc.
- Ách! Chờ thêm một hai năm, ta sẽ trở về. Mấy ngày nay ta phát hiện phong hoa tuyết nguyện, tử túy kim mê của Kim Lâu thực sự không tồi. Ngủ ngon bên người đẹp, cảm giác sảng khoái miễn bàn.
Nghệ Lưu nghe được Nghệ Phong nói, đã nghĩ đến lý tưởng lúc trước của Nghệ Phong. Hiện tại Nghệ Phong thực sự có thể thực hiện lý tưởng của hắn rồi. Nhớ tới Kim Lâu xa hoa lãng phí, Nghệ Lưu không nhịn được trong lòng cũng có chút lửa nóng. Hiện tại một nha đầu pha nước ở Kim Lâu cũng đẹp hơn so với hoa khôi trước đây hắn thông đồng. Quan trọng nhất là, Kim Lâu trừ bỏ nữ nhân, các loại hưởng thụ, cái gì cần đều có, chỉ cần ngươi có kim tệ. Là ngươi có thể được phục vụ thỏa mãn.
- Nhị đệ, ta nghĩ đệ nên trở về đi, phủ đệ là nhà của đệ, không quay về rất không tốt! Huống chi Tần Y một người ở lại phủ đệ, thật là cô độc!
Nghệ Lưu tận tình khuyên bảo Nghệ Phong.
- Điều này đại ca không cần phải lo lắng, Tần Y muốn gặp ta tự nhiên có thể nhìn thấy. Nghệ Khải Mạc muốn ở nơi đó thì cứ để hắn ở, ha ha, yên tâm ta còn đủ sức nuôi nổi hắn.
Nghệ Phong muốn thông qua miệng của Nghệ Lưu nói cho Nghệ Khải Mạc nghe, nếu như hắn không muốn thấy Nghệ Khải Mạc, vậy thì Nghệ Khải Mạc không có khả năng thấy được hắn.
- Ách…
Nghệ Lưu thấy bộ dạng này của Nghệ Phong cũng cảm thấy bât đắc dĩ thở dài một hơi, không tiếp tục nói thêm cái gì. Nhớ tới ngày đó Nghệ Khải Mạc trục xuất Nghệ Phong khỏi gia môn, hiện tại Nghệ Phong làm như vậy đã là tốt rồi. Nếu như người khác sự rằng đã trực tiếp đuổi ra khỏi phủ đệ, làm sao còn có thể dùng thịt cá đểu chiêu đãi hắn.
Nghệ Lưu âm thầm suy đoán, hiện tại trong lòng phụ thân cũng hối hận thối ruột. Nhớ tới mỗi lần nói đến Nghệ Phong, khóe miệng Nghệ Khải Mạc lại trở nên hung hăng co quắp, hắn có thể suy đoán một chút tâm tư trong lòng Nghệ Khải Mạc.
- Được rồi! Đại ca, có thời gian đưa mẫu thân đi Kim Lâu, ta sẽ ở đó đón huynh!
Nghệ Phong đột nhiên nói.
Nghệ Lưu nghe được những lời này của Nghệ Phong, khóe miệng rốt cuộc lộ ra dáng tươi cười. Thầm nghĩ Nghệ Phong thực ra vẫn cực kỳ thân thiết với mẫu thân. Đây cũng coi như là một ít an ủi đi.
Nghệ Lưu gật đầu, đồng thời lại nghĩ đến một chuyện vô cùng hưng phấn, Nghệ Phong gọi hắn đi Kim Lâu, lấy thân phận của Nghệ Phong, không phải hắn cũng có thể tùy ý hưởng thụ ở Kim Lâu?
Trời ạ! Đó là sinh hoạt tuyệt vời đến cỡ nào nha!
Nghệ Lưu nhìn Nghệ Phong cười hắc hắc nói:
- Nhị đệ! Đệ có nên cho đại ca một cái tạp của Kim Lâu, đại loại như kim cương tạp gì đó! Hắc hắc!
Nghệ Phong nhìn bộ dạng cực kỳ hèn mọn của Nghệ Lưu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ xem thường. Đúng là không có thưởng thức, ít nhất cũng nên hỏi mình cái loại chí tôn tạp gì đó nhỉ?
- Tốt! Ta sẽ đưa cho mẫu thân, nếu như đại ca muốn tự đi hỏi mấu thân mà xin. Chí tôn tạp cũng được.
Nghệ Phong tùy ý nói.
Một câu nói, để Nghệ Lưu giống như ăn phải ruồi. Bảo hắn đi hỏi Nghệ mẫu? Kia còn không muốn cái mông bị nở hoa?
Danh Sách Chương: