- Đại Nhi, uống xong một ly này ta sẽ tha thứ cho nàng!
Bỗng nhiên Nghệ Phong cầm lấy một chén rượu trên bàn, nhìn Thi Đại Nhi cười nói. Tuy rằng không đến mức trácg tiểu ma nữ này, nhưng khó có được có cơ hội như vậy. Không trừng trị tiểu ma nữ này một chút, không phải là tác phong của Nghệ Phong.
Thi Đại Nhi nhìn chén rượu trong suốt lắc lư trong tay Nghệ Phong, nhìn khóe miệng Nghệ Phong lộ vẻ tà mị. Trong lòng nàng bắt đầu dâng lên dự cảm không tốt. Nàng hiểu rất rõ về Phong ca ca của nàng. Đừng thấy nàng ở thánh địa bị quàng lấy danh hiệu là tiểu ma nữ, nhưng so với thủ đoạn chỉnh người, hai nàng cũng không phải là đối thủ của Nghệ Phong, Đây là lý do vì sao lúc trước ở trên thánh địa, Thi Đại Nhi dám chỉnh tất cả mọi người, không dám dễ dàng trêu chọc Nghệ Phong.
Nhìn chén rượu trong suốt không nhận ra có chút tình trạng khác lạ nào, nhưng Thi Đại Nhi dám uống không? Chỉ có điều, nhìn vẻ mặt kiên quyết của Nghệ Phong, Thi Đại Nhi bỗng nhiên nở nụ cười:
- Được, có phải uống xong chén rượu này Phong ca ca sẽ tha thứ cho Đại Nhi đúng không?
Nghệ Phong thấy Thi Đại Nhi đồng ý sảng khoái như vậy, hắn cảm thấy cổ quái. Ngay lập tức Nghệ Phong gật đầu mạnh một cái. Hắn cũng không tin, hôm nay nha đầu kia còn có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Tiếng cười thanh thúy của Thi Đại Nhi vang lên, nàng cầm lấy chén rượu trong tay Nghệ Phong, nhìn Nghệ Phong cười nói:
- Vậy ca ca chờ. Chén rượu này nhất định có người uống hết.
Nghệ Phong chưa kịp phản ứng xem những lời này là có ý gì, chỉ thấy Thi Đại Nhi cầm lấy chén rượu này, đi thẳng đến trước mặt Thủy Nhược Vân. Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, khuôn mặt Thi Đại Nhi tươi cười hì hì nói:
- Thủy sư tỷ, Đại Nhi mời tỷ uống một chén được không?
Thủy Nhược Vân nhìn Thi Đại Nhi, thoáng nhíu mày.
- Hi hi, chẳng lẽ Đại Nhi sư tỷ còn sợ ta hạ độc sao? Nếu như vậy, Đại Nhi uống một ngụm trước!
Nói xong, Thi Đại Nhi cúi đầu uống chén rượu. Nàng vừa mới nâng cốc chuẩn bị uống, lại bị Thủy Nhược Vân ngắt lời nói:
- Không cần!
Nghe Thủy Nhược Vân nói, trên mặt Thi Đại Nhi lộ ra nụ cười quỷ dị khó có thể phát hiện được, môi thoáng đè ép vào mép chén rượu, sau đó rời ra.
- Hi hi, ta đã biết Thủy sư tỷ sẽ không để Đại Nhi khó xử.
Thủy Nhược Vân liếc mắt nhìn Thi Đại Nhi một cái. Tất nhiên không phải nàng sợ Thi Đại Nhi bị khó xử, có điều rượu của ai nàng có thể từ chối, duy chỉ có chén rượu độc này là không từ chối được.
Thủy Nhược Vân nhận chén rượu trong tay Thi Đại Nhi, sau đó cái miệng nhỏ nhắn đỏ sẫm thoáng chút nhấp vào miệng chén.
- Đừng uống!
Rốt cục Nghệ Phong biết Thi Đại Nhi có ý gì, hắn lập tức phản ứng hô lên. Nhưng dường như Thủy Nhược Vân không nghe thấy Nghệ Phong nói, rượu đã chảy vào qua cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Thấy cảnh tượng như vậy, trán Nghệ Phong liền lấm tấm mồ hôi lạnh, nhìn Thi Đại Nhi đang đắc ý.
- Nàng uống hết rồi?
Nghệ Phong nhìn chén rượu đã cạn trên tay Thủy Nhược Vân, Nghệ Phong thoáng sửng sốt nói.
Thủy Nhược Vân thấy ánh mắt Nghệ Phong ngạc nhiên như thế, đôi mi thanh tú của nàng nhăn lại nói:
- Nghệ Phong sư huynh có vấn đề gì sao?
- Không! Không!
Nghệ Phong vội vàng lắc đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Thi Đại Nhi một cái, hắn vội vàng nói.
Thủy Nhược Vân thấy Nghệ Phong như thế, thoáng vận chuyển đấu khí trong cơ thể, phát hiện ở bên trong kinh mạch không có cảm giác nghẽn lại. Nàng vốn cảm thấy nghi ngờ khi thấy Nghệ Phong thất thố hiện tại đã biến mất không còn một mảnh.
Dù sao, thực lực của nàng đã đạt được Vương cấp, độc dược cao cấp, cho dù không điều tra được, cũng tuyệt đối có thể cảm nhận được chút khác thường. Mà độc dược khác thường khiến nàng điều tra không được, Thủy Nhược Vân không tin Thi Đại Nhi có thể có được, đồng thời hạ độc nàng ngay dưới mắt nàng.
- Hi hi, Thủy sư tỷ không hổ danh là tiên tử, quả thực rất độ lượng. Lần này Đại Nhi nhận thua.
Thi Đại Nhi cười hì hì hai tiếng, liền đi về phía bên cạnh Nghệ Phong.
Thi Đại Nhi vừa về đến nơi, liền giơ chén rượu rỗng lên, nhìn Nghệ Phong đắc ý nói:
- Phong ca ca, đã uống hết rượu. Ca ca không thể tiếp tục giận ta.
Cười khổ một tiếng, Nghệ Phong không còn cách nào với tiểu ma nữ này. Không thể tưởng tượng được không chỉnh được tiểu ma nữ này, ngược lại thành chỉnh Thủy Nhược Vân.
Thi Đại Nhi thấy Nghệ Phong như thế, không khỏi ghé sát bên tai Nghệ Phong cười nói:
- Phong ca ca, ca ca không bỏ gì trong rượu đấy chứ? Hi hi, ta chỉ biết, Phong ca ca vẫn vô sỉ như vậy. Có phải ca ca đắc ý khi thấy ta làm vậy không?
Nghệ Phong nghe Thi Đại Nhi nói như thế, hắn trừng mắt nhìn Thi Đại Nhi một cái nói:
- Ta chưa bỏ cái gì!
- Hi hi! Có quỷ mới tin c ca! Tuy nhiên ca ca có bỏ vào hay không đã không còn quan trọng!
Thi Đại Nhi giảo hoạt nhìn Nghệ Phong mỉm cười nói.
- Ca ca cứ chờ xem kịch vui đi.
Trong lòng Nghệ Phong dâng lên chút dự cảm không tốt, nhìn Thi Đại Nhi hỏi:
- Ngươi làm cái gì?
- Cũng không có gì! Chẳng qua chỉ bôi một ít Diễm Phấn ở phía trên chén rượu mà thôi!
Thi Đại Nhi cười hì hì.
Nghệ Phong nghe Thi Đại Nhi nói, Nghệ Phong liền đứng lên nói:
- Cái gì? Nàng đã bôi thứ đó?
Mấy người thấy Nghệ Phong bỗng nhiên thất thố như vậy, một đám nghi hoặc nhìn Nghệ Phong. Thủy Nhược Vân càng nhíu mày. Nàng có dự cảm, Nghệ Phong thất thố như thế có quan hệ tới nàng, hơn nữa cũng liên quan đến chén rượu vừa rồi.
Thủy Nhược Vân cố gắng kiểm tra thân thể một chút, nhưng vẫn phát hiện không có tình trạng gì khác lạ. Cảm giác lo lắng vẫn không rời. Nàng hiểu rất rõ bản tính của Thi Đại Nhi. Ở trong tay nàng, thủ đoạn gì cũng có thể thi triển ra. Chẳng lẽ nàng thật sự hạ độc? Nhưng, có loại độc gì có thể khiến nàng không cảm nhận được chút gì?
Thi Đại Nhi thấy Nghệ Phong khác thường như thế, nàng cũng nghi hoặc không thôi. Thầm nghĩ chẳng qua chỉ là một ít dược vật trợ hứng mà thôi, có cần ngạc nhiên như vậy không? Mình chẳng qua chỉ muốn cho Thủy Nhược Vân diễn chút hài kịch mà thôi.
Với thực lực của Thủy Nhược Vân, dược vật trợ hứng Diễm Phấn với đẳng cấp này, chỉ cần bị nàng phát hiện, không bao lâu có thể dùng đấu khí ngăn chặn. Bằng không mình cũng không dám dùng miệng bôi thuốc bột ở trên miệng chén rượu.
Thi Đại Nhi muốn xem chính là bộ dạng thất thố khiến nàng tạo ra một vở hài kích, trước khi nàng còn chưa phát hiện ra.
Nghệ Phong nhìn về phía Thủy Nhược Vân, khóe miệng cười khổ càng nồng đậm: Diễm phấn là loại xuân dược. Đối với Vương cấp mà nói, quả thật không có một chút tính uy hiếp, nhiều nhất chỉ khiến Thủy Nhược Vân diễn chút hài kịch.
Nhưng điều phá hỏng việc này chính là, Nghệ Phong đang bỏ trong chén rượu thuốc đại bổ. Đúng vậy, chính là thuốc đại bổ.
Linh tán phấn. Loại này có tác dụng làm dịu kinh mạch. Được mọi người gọi là đan dược cao cấp ngũ giai. Thậm chí có thể sánh ngang với đan dược lục giai sơ cấp. Là đan dược lúc trước Nghệ Phong cho Linh Nhi dùng để dịu kinh mạch, lãng phí vô số dược liệu của Nghệ Phong.
Loại đan dược này có tác dụng tốt dị thường đối với kinh mạch, cho dù là Vương cấp cũng như vậy. Nhưng có một khuyết điểm chính là, chỉ cần sử dụng loại đan dược này, đấu khí sẽ bị phong tỏa bên trong kinh mạch. Đấu khí ở bên trong kinh mạch lưu chuyển sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng bởi vì đấu khí bị phong tỏa ở bên trong kinh mạch, như vậy đấu khí căn bản là không thể ra khỏi kinh mạch.
Nói cách khác, ngươi có thể cảm giác được đấu khí trong cơ thể ngươi bình thường, nhưng trước khi dược hiệu hết, căn bản không thể thi triển đấu khí và đánh nhau với người khác. Đương nhiên, càng không thể áp chế dược lực của Diễm phấn.
Nghệ Phong vốn có ý, một là cho Thi Đại Nhi dùng để dịu kinh mạch, cũng là tránh Thi Đại Nhi chạy trốn, khiến hắn lãng phí khí lực đuổi theo.
Nhưng thật sự không ngờ được, thuốc đại bổ như vậy, lại dùng ở tại trên người Thủy Nhược Vân. Dưới tình huống bình thường, Thủy Nhược Vân có lẽ sẽ vui mừng. Dù sao thuốc bổ như vậy chỉ cần hết dược hiệu, đấu khí vẫn có thể vận dụng như trước. Nhưng, hết lần này tới lần khác Thi Đại Nhi lại bỏ thêm Diễm phấn trợ hứng.
- Lần này, đùa quá trớn.
Nghệ Phong nhìn Thủy Nhược Vân còn chưa biết gì, trong lòng không khỏi cười gượng.
Danh Sách Chương: