- Nói chuyện! Được, vui vẻ nói chuyện!
Nghệ Phong nhún nhún vai cười, tùy ý kéo một cái ghế ở bên cạnh qua, làm ra một cái tư thế xin mời.
Long Minh thấy Nghệ Phong như vậy, nháy mắt một cái đối với Hung Lang, cũng tìm một vị trí ngồi xuống.
Hung Lang lĩnh hội, nói với người không có liên quan.
- Các vị! Xin các vị sang phòng riêng khác tiếp tục chơi đùa. Mời mọi người theo ta.
Các vị quý tộc đều rất rõ ràng, đây là trận giao phong giữa Nghệ Phong cùng Long Minh, tuy rằng bọn hắn muốn nán lại xem kết quả cuối cùng, cũng không nỡ bỏ qua nữ nhân vạn phần mị hoặc này, nhưng càng không muốn chọc vào 2 tên sát tinh Nghệ Phong cùng Long Minh. Dù sao, hai người này là tồn tại mà bọn hắn không thể trêu trọc. Mọi người nhìn thoáng qua An Diễm Kiều cùng Dung Mị lần cuối, sau đó lưu luyến rời đi cùng Hung Lang.
- Thiếu gia, ta đi xem sòng bạc này thế nào!
Cuồng Hổ nhìn Nghệ Phong nói. Nghệ Phong nhẹ gật đầu, lấy ra từ trong người một tấm tử kim tạp, đưa cho Cuồng Hổ nói.
- Ngươi đi theo bọn hắn chơi một chút cũng tốt, trong này có chút kim tệ. Cho dù chơi, cũng không cần sợ thua.
Cuồng Hổ tiếp nhận, gật đầu nói.
- Thiếu gia, ta hiểu rồi!
Long Minh nhìn thoáng qua tấm tử kim tạp, ánh mắt co rụt lại. Thứ này hai năm trước hắn mới có được, không thể tưởng tượng được Nghệ Phong cũng có. Toàn bộ đế đô, người có được tử kim tạp không quá mười. Nói cách khác lúc này Nghệ Phong đã là một trong 10 thế lực mạnh nhất của đế đô. Nghĩ vậy, Long Minh có chút hoảng sợ. Nghệ Phong mới phát triển ở đế đô một năm đã có được thành tựu như thế. Loại tốc độ phát triển như vậy cũng quá kinh khủng!
Ánh mắt Long Minh lại càng thêm ngưng trọng, nháy mắt với thủ hạ một cái, sau đó bọn hắn cũng tiến về phía ghế lô này. Tuy rằng cố kỵ Nghệ Phong, nhưng Long Minh cảm thấy vấn đề này không tầm thường. Nghệ Phong dám một mình ở lại phòng riêng, vì cái gì hắn không dám? Nghệ Phong không biết đổ thuật của Cuồng Hổ như thế nào, bất quá đổ thuật đã không còn trọng yếu, mục đích cho chuyến đi lần này chính là gây bát nháo tại sòng bạc. Cảnh cáo đám người có chút không an phận một chút! Vốn là hắn muốn tự mình làm chuyện này, bất quá không ngờ lại gặp phải Dung Mị cùng An Diễm Kiều ở đây. Nhưng chuyện này cũng không có gì to tát, Nghệ Phong tin tưởng Cuồng Hổ sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ hắn giao phó. Chính như phủ đệ kia của Nghệ Phong, Cuồng Hổ cũng bố trí vô cùng ngay ngắn rõ ràng.
Trong phòng giờ chỉ còn bốn người, không ai mở miệng nói câu nào, đều yên lặng đợi đối phương mở miệng. Đây là lần đầu tiên Long Minh cùng Nghệ Phong giao phong trực tiếp, ai cũng biết lần giao phong này đại biểu cho điều gì! Là địch là bạn đều là dựa vào lần giao phong này mà quyết định. Dung Mị nhìn thoáng qua Nghệ Phong, thấy hắn chăm chú nhìn vào ly rượu, bàn tay không ngừng vân vê nó, không hề để ý đến ba người bọn họ. Dung Mị không chút nào nghi ngờ, nếu so về kiên nhẫn, Nghệ Phong có thể chơi với ly rượu này đến tận sáng ngày mai.
Ba người đều cùng đợi đối phương mở miệng trước, Dung Mị thấy thế, không khỏi bất đắc dĩ cười, chủ động bắt chuyện.
- Chẳng lẽ Nghệ Phong sư huynh tiếp tục chơi với ly rượi ấy sao?
Nghệ Phong quay đầu, nhìn thoáng qua nàng nói.
- Ngươi đại biểu cho sư tôn ngươi nói chuyện cùng ta?
An Diễm Kiều thấy Nghệ Phong trực tiếp như vậy cũng cười nói.
- Mị nhi vẫn còn trong quá trình lịch luyện, đối với rất nhiều chuyện, nàng còn đang học hỏi.
Ý tứ của An Diễm Kiều rất rõ ràng, nàng không muốn kéo Dung Mị vào trận giao phong này.
Nghệ Phong nhún nhún vai, nói.
- Nếu như có thể, ngươi tới giúp ta! Kim Lâu đang rất cần người!
Long Minh nghe được câu này lập tức nhíu mày. Nghệ Phong lớn mật đến cực điểm, dám đào vách tường nhà hắn ngay trước mặt hắn, thực đúng là không coi hắn ra gì.
- Phong thiếu thực có phách lực, không biết Phong thiếu có thể mang cho An tông chủ lợi ích gì?
Long Minh cởi mở cười nói. Hắn đang ám chỉ cho An Diễm Kiều, hợp tác với Nghệ Phong, nàng sẽ không đạt được lợi ích gì. Nghệ Phong không thèm nhìn Long Minh, nhìn về phía An Diễm Kiều, không hứa hẹn bất luận điều gì, chỉ nhàn nhạt hỏi.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
An Diễm Kiều sững sờ, lập tức nghĩ đến điều gì, nhìn Nghệ Phong hỏi,
- Có phải Tà Tông muốn xuất thế?
- Lão đầu tử mặc kệ chuyện của ta, ta muốn nháo thế nào cũng được. Cho dù là giống như Yêu Hậu đầu có chút nóng lên, đòi đi thống nhất Thánh tông cũng được.
Tuy rằng Nghệ Phong không trả lời trực tiếp, nhưng An Diễm Kiều nghe xong lập tức minh bạch. Chỉ sợ là Tà Đế đương đại muốn xuất thế rồi, bằng không hành sự cũng không phách lối đến như vậy. Trong lòng An Diễm Kiều cảm thấy vô cùng rung động, mỗi đời Tà Đế mạnh đến mức nào, nàng đều minh bạch. Nhưng phần lớn Tà Đế đều lánh đời. Tà Đế tiền nhiệm Liễu Nhiên bởi vì nguyên nhân Lăng Ngọc Nhã, cho nên đã từng xuất thế. Cũng bởi vì hắn, cho nên Tà Tông một lần nữa xuất hiện trong mắt chúng nhân, những thế lực lớn từng tiếp xúc với Liễu Nhiên đều phải sửa sang lại hồ sơ về Tà Tông một lần nữa! Bằng không, Tà Tông đã biến mất cả nghìn năm, tất cả mọi người đều cho rằng,Tà Tông đã bị diệt rồi.
- Nếu như ngươi thực sự xuất thế, Mị Tông nguyện ý hợp tác cùng ngươi!
Một câu nói lập tức khiến Long Minh chấn kinh. Hắn tuyệt đói không ngờ rằng, Nghệ Phong không cần hứa hẹn điều gì, cứ như vậy đã khiến Mị Tông vứt bỏ hắn, lựa cho đầu nhập vào thế lực của Nghệ Phong. Long Minh còn nhớ rõ, khi xưa hắn lôi kéo Mị Tông, phải bỏ ra một cái giá cực lớn.
- An tông chủ không cảm thấy mình có chút hai mặt sao?
Sắc mặt Long Minh có chút khó coi, nói.
An Diễm Kiều nhàn nhạt quét mắt nhìn Long Minh đáp lại.
- Người tìm đến nơi cao mà đi, huống chi ta vẫn chưa được chút lợi ích nào từ ngươi, ngược lại đã giúp ngươi rất nhiều, ta cũng không cần thù lao của ngươi. Càng không tính là làm trái với minh ước!
Long Minh nghe được lời này suýt nữa tức chết, nhưng cũng hiểu rõ, đối với người Thánh tông, hiệp ước chẳng là cái rắm gì! Bọn hắn tuyệt đối không quan tâm đến vấn đề chữ tín. Chỉ là câu "Người tìm đến nơi cao mà đi" của nàng khiến hắn cảm thấy rất khó hiểu. Tuy rằng Nghệ Phong phát triển rất nhanh, nhưng thân phận cùng địa vị tuyệt đối không thể so sánh cùng mình.
An Diễm Kiều có tính toán của nàng, đối với Tà Tông, bên trong Thánh tông, không có một tông môn nào hiểu rõ Tà Tông hơn Mị Tông. Chỉ cần thân phận Tà Đế thôi đã có thể áp đảo bất cứ tông môn nào của Thánh tông. Tuy rằng hiện gờ Nghệ Phong còn rất trẻ,, nhưng An Diễm Kiều tin tưởng, bất luận một đời Tà Đế nào, chỉ cần cho Nghệ Phong thời gian phát triển, hắn tuyệt đối có thể trở nên hùng mạnh. Huống chi biểu hiện của hắn tại Tĩnh Vân Tông khiến An Diễm Kiều càng thêm tin tưởng.
An Diễm Kiều sợ chính là Nghệ Phong không xuất thế, nếu không nàng lựa chọn Nghệ Phong sẽ càng khiến Mị Tông tàn lụi. Nhưng nếu Nghệ Phong đã lựa chọn xuất thế, chẳng lẽ nàng còn chọn lựa khác sao? Hoàng tử chỉ là con của đế hoàng, mà bản thân Tà Đế đã có thể so sánh với đế hoàng rồi. Kẻ đần mới không biết lựa chọn như thế nào.
Dung Mị cũng có chút ngẩn người, thực không ngờ sư tôn của nàng lại đùa như vậy, Nghệ Phong không hứa hẹn bất cứ điều gì, nàng đã trực tiếp mang theo Mị Tông đầu nhập vào thế lực của Nghệ Phong. Rốt cục sư tôn đang muốn làm gì? Chẳng lẽ nàng không biết tình huống Thánh tông hiện giờ càng ngày càng phức tạp sao? Chỉ cần không cẩn thận một chút, Mị Tông tuyệt đối sẽ bị những môn phái khác thôn phệ. Hiện tại rất nhiều tông môn đã đánh chủ ý lên trên người bọn họ.
- Bất quá, ngươi phải đáp ứng ta một việc!
An Diễm Kiều nhìn Nghệ Phong nói. Nghệ Phong liếc mắt nhìn An Diễm Kiều thản nhiên nói.
- Nói thử xem!
An Diễm Kiều nhìn Dung Mị, sau đó nói.
- Ta muốn ngươi làm phu quân của Mị nhi!
Một câu lập tức khiến ba người ngốc trệ tại chỗ, tuyệt đối không ai ngờ An Diễm Kiều sẽ đưa ra một điều kiện như vậy. Trên mặt Dung Mị xuất hiện một tia ửng đỏ, không tự chủ được dời mắt nhìn về phía Nghệ Phong.
Danh Sách Chương: