Mục lục
Tình Nồng Khó Phai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 107

Khoan đã.

Nhưng Nam Bá làm như thế liệu có phải là để chia rẽ Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển, rồi sau đó đối phương lại độc thân không?

Ý nghĩ này nảy ra trong đầu Lâm Tiểu Như, sắc mặt cô ta càng thêm tái nhợt.

Chết tiệt!

Không được, cô ta nhất quyết không thể để cho Ngũ Vận Uyển có bất kỳ cơ hội xoay chuyển nào.

Lâm Tiểu Như cắn môi, một kế hoạch dần dần hình thành trong đầu.

Lúc Lâm Tiểu Như ra khỏi phòng làm việc của Nam Bá, người của tòa soạn ở bên ngoài vừa trông thấy cô ta là lại xì xào bàn tán.

“Trời ạ?? Đây chính là vợ chưa cưới của tổng biên tập sao, xinh thật đấy, hơn nữa ăn mặc cũng rất đẹp” Hiểu Mai nhìn không chớp mắt, kìm lòng không đặng khen một câu.

Ngũ Vận Uyển ngồi ở bàn mình, tầm mắt cô lướt qua Lâm Tiểu Như, ánh mắt hơi u ám.

Đúng vậy, Lâm Tiểu Như luôn xinh đẹp như thế, từ nhỏ cô ta đã sống như một công chúa, lóa mắt, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

So ra, cô chỉ là cỏ dại tầm thường, vĩnh viễn chôn vùi dưới hào quang của cô ta.

Khâu Duyệt ở một bên nghe Hiểu Mai nói thế thì cười khẩy: “Đương nhiên rồi, đấy là sự khác biệt giữa vợ cả với bồ nhí, Ngũ Vận Uyển, nếu tôi là cô thì tôi sẽ biết khó mà lui”

Ngũ Vận Uyển liếc Khâu Duyệt với ánh mắt lạnh lùng, cô bỗng đứng dậy.

Khâu Duyệt sợ hết hồn, vội lùi một bước: “Ngũ Vận Uyển, cô, cô muốn làm gì!”

“Chẳng làm gì cả” Ngũ Vận Uyển thấy dáng vẻ có tiếng mà không có miếng ấy của cô ta thì điệu cười khinh khỉnh càng rõ ràng hơn: “Tôi chỉ tan tầm đi về thôi.”

Nói rồi cô cầm túi xách trên bàn lên, ra khỏi phòng làm việc.

Cô khá may khi thang máy đến nơi, Lâm Tiểu Như đã đi lượt trước, hai người họ tránh được một lần chạm mặt.

Cô ngồi xe về nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn tỏa ra từ trong bếp, biết là chú Trương và thím Vương đã về.

Cô rửa tay rồi dùng bữa với Nam Ngự.

Trên bàn cơm, đối mặt với những món ngon tinh tế mà thím Vương làm, không hiểu sao Nam Ngự ăn không được ngon miệng như mấy ngày trước. Anh tiện tay gắp thức ăn cho Ngũ Vận Uyển, rồi nói: “Cuối tuần này tôi rảnh, tôi cùng em đến bệnh viện thăm sức khỏe mẹ em”

Ngũ Vận Uyển sửng sốt, buột miệng nói ra trong lúc hoảng loạn: “Không cần”

Nam Ngự khẽ cau mày, nhìn Ngũ Vận Uyển: “Tại sao?”

Ngũ Vận Uyển nhận ra vừa rồi mình phản ứng nhanh quá, vẻ mặt trở nên không được tự nhiên, cô nói bừa: “Mẹ tôi vừa mới khỏe lên, cần phải tĩnh dưỡng”

“Không phải vì lý do này đúng không.” Nam Ngự ra vẻ hiểu rõ: “Bởi vì mẹ em không muốn gặp tôi”.

Bàn tay đang cầm đũa của Ngũ Vận Uyển cứng đờ, cô rặn cười: “Sao anh biết?”

“Sao lại không biết?” Trái lại Nam Ngự rất bình tĩnh: “Tôi nhìn ra được mẹ em. không thích em”

Ngũ Vận Uyển không phản bác được, đành nói với vẻ xấu hổ: “Không phải là do anh, chủ yếu là ở mẹ tôi. Bà ấy không thích người giàu”

Hàng mày của Nam Ngự nhưởng cao hơn.

Dĩ nhiên anh đã điều tra về gia đình của Ngũ Vận Uyển, cho nên anh cũng biết về thân phận “kẻ thứ ba” đáng xấu hổ của Ngũ Nhã Phân.

Nam Ngự không nói gì, nhưng dường như Ngũ Vận Uyển biết được suy nghĩ của anh, cô cười gượng: “Anh biết tôi là con ngoài giá thú của nhà họ Lâm đúng không? Nhất định anh đang nghĩ, trước kia mẹ tôi ở bên Lâm Hải Sinh, tại sao còn nói là ghét người giàu nhỉ?”

Nam Ngự không trả lời.

“Thật ra mẹ tôi chưa từng yêu đương gì với Lâm hải Sinh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK