Chương 453
Nước mắt Lâm Tiểu Như chảy từng hàng xuống đất, cô ta nói: “Mẹ, mẹ gầy đi rồi. Mẹ nhất định phải ăn ngon. ngủ kỹ. Đợi… đợi con và Nam Bá, còn cả ba nữa, chúng con sẽ cứu mẹ ra ngoài. Mẹ phải kiên nhẫn chờ con! Mẹ nhé!”
“Được, được, mẹ chờ con” Khương Linh đã mất đi sự kiêu ngạo và ngang ngược trước đây.
Khương Linh nói: “Không biết ba con thế nào rồi, mau bảo ông ấy đến cứu mẹ! Mẹ không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa, con gái à!”
Lâm Tiểu Như ra sức gật đầu.
Lâm Tiểu Như nhìn ngó xung quanh để chắc chắn rằng không có ai đang nghe trộm. Cô ta nói nhỏ: “Mẹ, tại sao mẹ lại ôm hết chuyện xảy ra với Ngũ Vận Uyển hai năm trước vào người mình? Rõ ràng đó là do con làm. Nếu mẹ không tự nhận thì có lẽ mẹ đã không phải chịu nhiều khổ cực như vậy. Tất cả là do con, đều là lỗi của con”
Dù sao thì người làm mẹ cũng là mẹ, đấu thể tàn nhẫn với con mình được.
Khương Linh nói: “Con bé ngốc, đương nhiên mẹ biết hai năm trước con đã làm gì, nhưng mẹ cũng không ngăn cản con đúng không? Con cứ coi như mẹ làm là được, nhất định đừng thừa nhận! Biết chưa? Thế lực của Nam Ngự rất lớn”.
Lâm Tiểu Như vô cùng cảm động.
Khương Linh an ủi con gái và nói: “Chỉ cần con bình an vô sự thì mẹ chịu khổ một chút cũng không sao. Có trách thì phải trách Ngũ Vận Uyển thêu dệt chuyện trong đó. Nếu không phải do nó yêu cầu Nam Ngự điều tra thì cậu ta sẽ đích thân đi điều tra sao? Nhất định là nó! Nếu không có Ngũ Vận Uyển và mẹ nó thì thế giới này sẽ yên bình! Tiểu Như, con phải sống tốt với Nam Bá biết chưa?”
Lâm Tiểu Như cảm thấy vô cùng có lỗi với Khương Linh, mẹ đã làm nhiều điều như vậy cũng là vì suy nghĩ cho hạnh phúc của mình.
Bây giờ bà ta phải chịu đựng sự khổ cực tại một đất nước nhỏ bé xa xôi và không rõ tên, đúng như lời Khương Linh nói, tất cả đều do Ngũ Vận Uyển gây ra!
Lâm Tiểu Như nói: “Mẹ đừng lo, con sẽ báo thù cho mẹ! Ngũ Vận Uyển, Mạnh Nhã Phân, một ngày nào đó tôi sẽ trả lại các người gấp đôi sự đau khổ mà mẹ con tôi đã phải gánh chịu. Tôi thề sẽ khiến các người chết thật khó coi! Mẹ, mẹ ở bên đó phải giữ gìn sức khoẻ nhé!”
“Được, được, con yên tâm, đừng lo lắng” Khương Linh đáp lại.
lâm Tiểu Như luôn được Khương Linh che chở bảo vệ, bây giờ hai người bọn họ đột nhiên bị chia cắt ở hai phương xa.
Không còn sự giúp đỡ của Khương LInh, Lâm Tiểu Như đột nhiên cảm thấy mình rất cô đơn lẻ loi, không còn ai đứng sau lưng mình nữa.