Chương 21 Cô là món quà mà toà soạn tặng tôi
Ngũ Vận Uyển hơi hoảng, nhưng ngoài mặt vẫn cố giả vờ bình tĩnh: “Tổng biên tập Hoàng, ông cũng đi vệ sinh à?”
“Anh không đi vệ sinh” Tổng biên tập Hoàng bước tới, phả hơi men rượu vào mặt Ngũ Vận Uyển: “Anh Hoàng của em đang chờ em đó.”
Ngũ Vận Uyển thật sự muốn ói.
Anh Hoàng?
Tổng biên tập Hoàng đáng tuổi làm ba cô, thế mà ông ta còn có mặt mũi nói ra từ này.
“Tổng biên tập Hoàng thật thích nói đùa” Khoé miệng Ngũ Vận Uyển giật giật, cô bám vào tường, muốn vào lại nhà vệ sinh nữ.
Nhưng tổng biên tập đã nắm lấy cổ tay cô: “Ồ Tiểu Ngũ, em trốn cái gì? Lẽ nào em không thích anh Hoàng?”
Con mẹ nó, đương nhiên không thích rồi!
Ngũ Vận Uyển thật sự muốn chửi, nhưng nghĩ đến công việc nên đành nhịn: “Tổng biên tập Hoàng, ông say rồi”
“Khà khà, dù say thì anh cũng có thể dễ dàng chơi được yêu tinh nhỏ là em” Bây giờ tổng biên tập Hoàng dường như đã lười che giấu động cơ của mình, thân hình mập mạp áp về phía Ngũ Vận Uyển: “Em có muốn được thử sự lợi hại của anh Hoàng không?”
Ngũ Vận Uyển thật sự không chịu nổi nữa, cô giãy giụa kịch liệt: “Tổng biên tập Hoàng, mong ông tự trọng!”
Ngũ Vận Uyển phản kháng quá rõ ràng khiến tổng biên tập Hoàng không vui, khuôn mặt béo phì áp lại gần: “Ngũ Vận Uyển, cô đừng rượu mời không uống, uống rượu phạt. Tên nhóc Nam Bá đã tặng cô cho tôi, cô còn giả vờ trinh tiết cái gì?”
“Sao cơ?” Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy đầu ong ong, cô mở to mắt nhìn tổng biên tập Hoàng với vẻ khó tin: “Ý ông là gì?”.
“Ý tôi là gì mà cô còn không hiểu à?” Tổng biên tập Hoàng dí sát khuôn mặt béo mũm tới: “Những việc tôi làm với cô bây giờ đều đã được tổng biên tập Nam của cô đồng ý. Cô là món quà mà toà soạn
các cô tặng tôi, vậy nên cô bớt diễn vở gái điếm còn lập đền thờ trinh đi, ngoan ngoãn đi theo tôi!”
Đầu Ngũ Vận Uyển trống rỗng, có kinh hãi, phẫn nộ và đau lòng khiến cô nhất thời quên cả giãy giụa.
Cô biết Nam Bá hiểu lầm mình, cũng biết vì chuyện hai năm trước mà anh ta ghét mình, nhưng cô thật sự không ngờ anh ta lại dâng cô cho gã háo sắc tổng biên tập Hoàng này?
Trong lòng anh ta, cô thật sự không khác thứ đồ để mang ra bản sao?
Nhưng Ngũ Vận Uyển chỉ thất thần trong chốc lát, khi cô ngước mắt lên chợt thấy ở cuối hàng lang có một bóng dáng quen thuộc.
Là Nam Bá.
Nam Bá vì lo lắng cho Ngũ Vận Uyển nên mới đi ra.
Trên bàn rượu, tổng biên tập Hoàng tỏ quá rõ vẻ thèm muốn với Ngũ Vận Uyển, cô ra ngoài đi vệ sinh chưa bao lâu thì ông ta cũng đi theo, anh thật sự không yên tâm nên mới ra xem thế nào.
Nhưng không ngờ vừa ra đã thấy cảnh này.
Cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của Ngũ Vận Uyên bị cơ thể mập mạp của tổng biên tập Hoàng đè lên tường, quan trọng hơn là Ngũ Vận Uyển không hề có ý vùng vẫy, dường như cô đã ngầm đồng ý để ông ta đề lên mình.
Giây phút ấy, Nam Bá cảm thấy trong ngực như có ngọn lửa đang bùng cháy!
Anh ta tức vì tổng biên tập Hoàng thật sự dám động chân động tay với Ngũ Vận Uyển, nhưng anh ta lại càng tức hơn nữa vì Ngũ Vận Uyển không hề phản kháng!
Cô thật sự thiếu tiền đến vậy sao? Lão già ghê tởm như tổng biên tập Hoàng mà cô cũng có thể chịu được?
Cảnh tượng trước mặt đâm thẳng vào mắt Nam Bá, anh ta muốn kéo tổng biên tập Hoàng ra, nhưng phản ứng của Ngũ Vận Uyển lại khiến lòng anh ta nguội lạnh.
Cô còn không yêu bản thân cô thì sao anh ta phải lo lắng cho cô?
Biết đâu là cô muốn quyến rũ tổng biên tập Hoàng, bây giờ anh ta tới chẳng phải sẽ phá hỏng chuyện tốt của cô sao?
Nghĩ đến đây, Nam Bá cảm thấy mình không thể ở lại chỗ này thêm một giây nào nữa, lập tức xoay người rời đi.
Mà Ngũ Vận Uyển ở bên kia, khoảnh khắc trông thấy Nam Bá, trong lòng cô đã cháy lên một tia hy vọng cuối cùng…
Cô vẫn không tin cho dù Nam Bá ghét mình hơn nữa thì với nhân phẩm của anh ta, cô không tin anh ta sẽ làm ra hành động coi nữ cấp dưới của mình là quà mà tặng người khác.