Chương 42 Đúng là thú vị.
“Ừm” Nam Ngự gật đầu, “Sao vậy, em không thể gặp người nhà, chẳng lẽ cũng không thể gặp bạn nốt?”
Ngũ Vận Uyển cười xấu hổ, “Anh đừng trêu tôi. Ngày mai tôi rảnh”
Ngày hôm sau, Ngũ Vận Uyển và thím Trương bận rộn trong phòng bếp tới tận trưa, buổi trưa cuối cùng khách cũng đến.
“Ôi chà, tôi bảo này Nam Ngự, từ khi cưới vợ, cái nhà này của cậu quả nhiên có hơi người hơn đấy”
Người còn chưa thấy đâu mà đã nghe thấy tiếng, giọng điệu phấn khởi xen lẫn ngang ngược.
Ngũ Vận Uyển vội đi ra phòng khách, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi hồng đang đi vào.
Người đàn ông này tầm tuổi Ngũ Vận Uyển, trông rất đẹp trai, nhưng so với Nam Ngự chững chạc hướng nội, người đàn ông này chắc chắn hoàn toàn trái ngược.
“Ôi, chị dâu” Người đàn ông kia vừa nhìn thấy Ngũ Vận Uyển liền vội vàng bước tới, còn trừng mắt nhìn Nam Ngư ngồi trên xe lăn bên cạnh, “Cái tên Nam Ngự này chẳng nói cho tôi biết gì cả, không ngờ chị dâu lại đẹp thế”.
Nam Ngự tỏ ra bình thản, không hề để ý tới anh ấy, chỉ hờ hững mở miệng: “Đây là Ngũ Vận Uyển. Còn đây là Quý Tương Như”
Quý Tương Như?
Xuất phát từ thói quen của người làm tin tức, cô cảm thấy cái tên này rất quen, nghĩ một lát bỗng nhớ ra, “À! Quý Tương Như! Cậu chủ nhà họ Quý?”
Thành phố S có ba gia tộc lớn.
Đứng đầu là nhà họ Nam với gia nghiệp lớn nhất. Tiếp theo là nhà họ Quý vô cùng có tiếng với các sản nghiệp vui chơi giải trí, cuối cùng là nhà họ Mặc mấy năm nay bắt đầu dần dần xuống dốc.
Quý Tương Như là con trai duy nhất của nhà họ Quý, cũng là người thừa kế.
“Chào cậu” Ngũ Vận Uyển hơi căng thẳng, nhưng cô vẫn nở nụ cười đúng mực, “Tôi là Ngũ Vận Uyển.
“Ngưỡng mộ đã lâu. Quý Tương Như nhướng đôi mắt đào hoa quyến rũ, nắm lấy tay Ngũ Vận Uyển với phong thái lịch lãm, định đặt một nụ hôn lên trên.
Nhưng lúc này Nam Ngự bên cạnh đột nhiên đưa tay kéo tay Ngũ Vận Uyển về.
“Đừng có chạm vào” Nam Ngự nhả ra bốn chữ với vẻ mặt lạnh tanh.
Quý Tương Như sững sờ, sau đó đôi mắt bất giác sáng bừng lên.
Ôi chà, tên Nam Ngự này đang ghen? Đúng là thú vị.
Quý Tương Như mỉm cười, đột nhiên nổi hứng ghé sát lại gần Ngũ Vận Uyển, ra vẻ thần bí nói: “Tôi bảo này chị dâu, tên Nam Ngự này chẳng hiểu thế nào là lãng mạn gì cả, nhưng không sao. Nếu sau này chị cô đơn buồn chán thì cứ tới tìm tôi, tôi thú vị hơn cậu ấy nhiều”
Ngũ Vận Uyển run lên, cười xấu hổ nói: “Cậu Quý thích nói đùa thật đấy”
Lúc này sắc mặt Nam Ngự đã xám xịt, anh nắm tay Ngũ Vận Uyển đi về phía phòng ăn.
Sau khi nấu cơm xong, bởi vì trong nhà có việc nên thím Trương và chú Vương đã trở về, trong biệt thự chỉ còn lại ba người Ngũ Vận Uyển, Nam Ngự và Quý Tương Như.
Quý Tương Như vắt chéo chân, nói với vẻ lưu manh vô lại: “Trời ơi, tại sao không có rượu. Nam Ngự, cậu đi lấy rượu đi. Ôi chà, ở đây không có người ngoài, cậu còn ngồi trên xe lăn làm cái gì!”
Ngũ Vận Uyển nghe vậy thì ngẩn người, sau đó cô thấy Nam Ngự đứng dậy khỏi xe lăn, múc một bát canh đưa tới trước mặt cô, thản nhiên nói: “Uống canh đi.”
Sau đó anh xoay người đi về phía hầm rượu.
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới hiểu Quý Tương Như và Nam Ngự có quan hệ rất thân thiết, ngay cả chuyện hai chân không bị tàn phế mà Nam Ngự cũng nói cho anh ấy biết.
Quý Tương Như đưa mắt nhìn theo Nam Ngự, thu lại nụ cười tùy ý, quay đầu nhìn về phía Ngũ Vận Uyển.
“Chị dâu, cám ơn chị”
Ngũ Vận Uyển không thích ứng kịp với thái độ đột nhiên trở nên nghiêm túc của anh ta, “Cám ơn tôi cái gì?”