Chương 22 Sao cậu lại ở đây?”
Vậy nên cô đang định gọi anh ta cứu mình, nhưng không ngờ anh ta đã xoay người rời đi.
Ngũ Vận Uyển cảm thấy tia may mắn và hy vọng cuối cùng trong lòng đã dập tắt.
Nam Bá?
Vừa nãy anh ta đã nhìn thấy rồi đúng không? Rõ ràng anh ta đã thấy cô bị tổng biên tập Hoàng giở trò đồi bại, nhưng không ngờ anh ta lại quay đầu bỏ đi như thế?
Vậy nên những gì tổng biên tập Hoàng nói là thật? Lẽ nào thật sự đều là Nam Bá ngầm đồng ý, thậm chí là chủ động đề xuất tất cả những điều này?
Toàn thân cô run rẩy.
Nam Bá, sao anh có thể, sao anh có thể làm vậy với tôi?
Trong lúc suy sụp, Ngũ Vận Uyển chợt ngửi thấy mùi hôi thối kinh tởm, khi ngẩng đầu lên thì thấy tổng biên tập Hoàng đã được đằng chân lân đằng đầu chu miệng tới.
“Ông định làm gì?” Ngũ Vận Uyển hét lên rồi tát tổng biên tập Hoàng, trên mặt ông ta lập tức xuất hiện dấu tay đỏ ửng.
Cái tát này đã hoàn toàn chọc giận tổng biên tập Hoàng.
“Ngũ Vận Uyển!” Ông ta túm tóc cô rồi quát lên: “Đừng có rượu mời không uống, uống rượu phạt! Con mẹ nó, cô không muốn làm trong giới báo chí nữa đúng không?”
Ngũ Vận Uyển bị đau, khuôn mặt nhăn nhó, tổng biên tập Hoàng tức giận cũng muốn tát lại, cô sợ hãi vội vàng nhắm chặt mắt.
Nhưng nỗi đau trong tưởng tượng không thấy, mà ngược lại, cô nghe thấy giọng nói hoảng hốt của tổng biên tập Hoàng.
“Sếp, sếp Nam? Sao cậu lại ở đây?”
Sếp Nam?
Ngũ Vận Uyển ngẩn người, nhanh chóng mở mắt ra, đập vào mắt cô là một chiếc xe lăn và người đàn ông sắc mặt lạnh lùng ngồi trên đó.
Trong tích tắc, hai mắt cô tròn xoe.
Nam Ngự?” Cô nói với vẻ khó tin, lúc này cô có cảm giác như mình đang mơ.
Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng vì say rượu, ánh mắt quyến rũ, bộ đồ ôm sát tôn lên dáng người lả lướt, yểu điệu của cô, cực kỳ cám dỗ.
Nhưng chính vì cám dỗ nên anh mới càng bực hơn!
Bình thường cô đều làm việc với bộ dạng này? Để đàn ông thèm thuồng?
Khuôn mặt tuấn tú của Nam Ngự bạnh ra, anh phớt lờ Ngũ Vận Uyển, chỉ nhìn tổng biên tập Hoàng bên cạnh.
Tổng biên tập Hoàng vốn định tát Ngũ Vận Uyển, nhưng không ngờ Nam Ngự lại đột nhiên xuất hiện, nắm chặt cổ tay ông ta.
Tuy Nam Ngư ngồi trên xe lăn, nhưng dáng người anh vốn cao lớn nên vẫn dễ dàng khống chế được tổng biên tập Hoàng.
Dù sao tổng biên tập Hoàng cũng làm trong giới báo chí, thời gian trước tạp chí về Nam Ngự bán rất chạy, sao ông ta có thể không nhận ra? Lúc này khuôn mặt mập mạp của ông ta run lên, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười lấy lòng, ông ta nịnh nọt: “Sếp Nam? Sao, sao cậu lại ở đây?”.
Ánh mắt Nam Ngự lúc này như băng giá, mang theo cảm giác áp bức khó tả. Tổng biên tập Hoàng tự nhận mình là người đã trải qua bao sóng to gió lớn, nhưng giờ phút này ông ta vẫn sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Nam Ngự hất tay ông ta ra, căm ghét lấy giấy lau tay, trầm giọng nói một chữ.
“Cút.”
Tổng biên tập Hoàng lúc này đã vì sợ hãi mà tỉnh rượu từ lâu, không dám ở lại thêm nữa mà lập tức bỏ chạy.
Nam Bá đi thẳng ra khỏi nhà hàng, lửa giận trong lòng dường như vẫn đang bùng cháy, điện thoại anh ta đột nhiên đổ chuông.
“A lô! Nam Bá, có phải cậu muốn hại chết tôi không?” Cuộc gọi vừa được kết nối, giọng nói tức giận của tổng biên tập Hoàng đã vang lên.
Nam Bá sửng sốt: “Cái gì?”
“Sao cậu không nói sớm cho tôi biết Ngũ Vận Uyển kia là người phụ nữ của chủ tịch tập đoàn Ngự Diệu?”
“Sao cơ?”