Mục lục
Tình Nồng Khó Phai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 245

Nhìn dáng vẻ khổ sở của Ngũ Vận Uyển, Nam Ngự chỉ cảm thấy tim mình như bị đâm.

Đồng thời, anh cũng nhận ra rằng một số vết thương trên người Ngũ Vận Uyển vẫn chưa lành, bị ngâm nước làm bằng gạc tuột ra.

Không chỉ có vậy, Nam Ngư cũng nhanh chóng nhận ra rằng loại thuốc trên người Ngũ Vận Uyển rõ ràng là rất mạnh, dù anh có dội nước lạnh như thế nào thì màu ửng đỏ trên mặt Ngũ Vận Uyển vẫn không thể phai đi. Hơn nữa theo thời gian, tác dụng của thuốc ngày càng mạnh, vẻ ửng đỏ của cô cũng thể hiện trạng thái bệnh và dáng vẻ đau đớn.

Chết tiệt!

Rốt cuộc là ai!

Cho cô dùng thuốc mạnh như vậy!

Nhìn thấy Ngũ Vận Uyển khổ sở như vậy, Nam Ngự cuối cùng cũng không đành lòng, lập tức bể Ngũ Vận Uyển ra khỏi bồn tắm, lột sạch quần áo đã ướt trên người cô, nhanh chóng lau khô rồi bế trở lại

giường trong phòng.

Anh bật điều hòa trong phòng xuống mức thấp nhất, nhưng người Ngũ Vận Uyển vẫn vô cùng nóng.

Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy càng ngày càng khó chịu, giống như có vô số con kiến đang không ngừng cắn vào xương của cô vậy.

Trong cơn cơn đau chỉ có bóng hình của Nam Ngự trước mặt giống như cọng rơm cứu mạng của cô.

Cô hoàn toàn không thể suy nghĩ gì nữa, chỉ biết duỗi tay ra, nắm chặt

lấy cánh tay của anh, thấp giọng khổ sở nói:

“Nam Ngự, cứu tôi… tôi khó chịu quá…”

Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không biết giọng nói hiện tại của mình khàn khàn và mềm mại đến mức nào, đúng là đang thách thức giới hạn của anh.

Không chỉ có vậy, cơ thể Ngũ Vận Uyển vô cùng nhẵn nhụi nằm ở trên giường, tóc còn hơi ướt rải rác trên khuôn mặt đỏ ửng, đúng là đang đẩy Nam Ngự đến bờ vực lý trí!

Chết tiệt!

Nhìn thấy Ngũ Vận Uyển đau khổ như vậy, Nam Ngự cuối cùng cũng đưa ra quyết định, cúi đầu nhìn Ngũ Vận Uyển, ánh mắt vô cùng âm u.

“Ngũ Vận Uyển”

Anh thấp giọng nói, chậm rãi tháo cà vạt và cởi cúc áo ra.

“Đây là em tự mình muốn, đừng trách tôi”

Cả người Ngũ Vận Uyển bây giờ giống như bị lửa thiêu đốt, sao còn có thể nghe thấy Nam Bá đang nói cái gì, chỉ khổ sở thì thào nói: “Cứu… cứu tôi.”

Vẻ âm u trong mắt Nam Ngự càng đậm hơn, cổ họng thắt lại, cúi người đè lên người phụ nữ nhỏ bé nóng rực trên giường.

Anh chặn đôi môi nóng rực của cô, nuốt hết những lời thì thào khổ sở của cô, không ngừng chà xát.

Chẳng mấy chốc, nam Ngự đã cảm nhận được ngọn lửa trong người Ngũ Vận Uyển lan ra như muốn thiêu đốt cơ thể của mình vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK