Chương 233
Nam Ngự không tiếp tục chủ đề này nữa, anh nói: “Chiêu Huyên với tôi được coi là bạn thân từ nhỏ, cô ấy là con gái nhà họ Mặc, hai nhà chúng tôi qua lại đã nhiều đời”
Ngũ Vận Uyển giật mình.
Thì ra Chiêu Huyên là con gái nhà họ Mặc?
Nhà họ Mặc và nhà họ Quý của Quý Tương Như còn có nhà họ Nam của Nam Ngự được coi là ba gia tộc lớn của thành phố S, đều là những gia tộc danh giá được tích luỹ qua nhiều thế hệ.
Quả nhiên Mặc Chiêu Huyên là bạch phú mỹ chính hiệu.
Ngũ Vận Uyển nở nụ cười khổ, không biết vì sao trong lòng cô lại thấy hơi khó chịu.
So với một người con gái ưu tú như vậy, bản thân cô thật sự chỉ là cỏ dại.
Cô kìm nén cảm giác kỳ lạ trong lòng rồi hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Ban đầu tôi cứ nghĩ sau khi chúng tôi lớn lên sẽ sớm đính hôn và kết hôn, giống như những đôi nam nữ bình thường”
Nam Ngự nhỏ giọng kể: “Nhưng không ngờ trong vụ bắt cóc mười năm trước tôi và cô ấy đều bị đưa đi”.
Tất cả những điều này Ngũ Vận Uyển đã được nghe chị Trịnh kể, nhưng chuyện xảy ra sau vụ bắt cóc mới là mấu chốt.
“Ban đầu bọn bắt cóc nhốt chúng tôi trong nhà kho, sau khi nhận tiền chuộc, chúng không thả chúng tôi đi mà còn trói chúng tôi lại, tiêm thuốc mê vào người chúng tôi rồi phóng hoả đốt nhà kho”
Nam Ngự nói đến đây giọng điệu vẫn bình tĩnh, nhưng Ngũ Vận Uyển có thể nghe ra sự tức giận và sát khí ẩn trong đó.
“Thuốc mê?” Ngũ Vận Uyển sửng sốt, cô không nghe chị Trịnh nói tới đoạn này:
“Vậy nên hai người nhìn thấy dáng vẻ của bọn bắt cóc nên chúng muốn giết người diệt khẩu?”
“Không” Nam Ngự khẽ cau mày: “Từ đầu đến cuối bọn bắt cóc đều đeo khẩu trang, đeo găng tay, hẳn là cũng không để lại bất kỳ chứng cứ nào tại hiện trường”
Lần này Ngũ Vận Uyển rất choáng váng.
Lần trước cô và chị Trịnh đều đoán hai người Nam Ngự nhìn thấy dáng vẻ bọn bắt cóc, bọn chúng sợ bị nhận dạng nên mới phóng hoả thiêu hai người.
Nhưng bây giờ nghe Nam Ngự nói, đối phương không cần phải giết người mà!
Bắt cóc và giết người, mức độ nghiêm trọng của hai vụ án không giống nhau, bọn bắt cóc nhận được số tiền lớn thì nên lập tức ra nước ngoài luôn, việc gì còn phải giết người diệt khẩu?
“Vậy sao bọn chúng lại giết hai người?” Ngũ Vận Uyển không khỏi nêu ra nghi ngờ.
Ánh mắt Nam Ngự loé lên dường như đã biết điều gì đó, nhưng anh. không trả lời mà tiếp tục lời vừa nãy: “Tôi bị ép tiêm thuốc mê, lúc đầu tôi đã ngất nhưng sau đó vì sặc khói nên tỉnh lại”