Chương 167
Anh biết bây giờ mình đang ở bên Ngũ Vận Uyển, sợ thái độ không được tốt lắm nên anh xoay người đi về phía tủ quần áo, lấy áo sơ mi thường mặc khi ra ngoài: “Công ty tôi có chút chuyện, tôi ra ngoài trước, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Lông mi Ngũ Vận Uyển khẽ run lên.
Nam Ngự không muốn gặp mình?
Nhưng cô lại không thể nói gì, đành cắn môi gật đầu.
Thoáng chốc Nam Ngự đã thay quần áo xong, thậm chí còn không sấy tóc đã ra khỏi phòng.
Đi thẳng xuống dưới lầu, thím Vương đang dọn dẹp phòng, thấy Nam Ngự, không khỏi ngạc nhiên.
“Cậu chủ, đã giờ này rồi mà cậu còn định đi đâu?” Bà ta vội chạy sang, “Còn tóc cậu nữa, sao lại ướt? Sấy tóc nhanh đi.”
Lúc này Nam Ngự mới ngừng xe lăn, mặt vẫn hơi lạnh lùng như cũ
nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Thím Trường, công ty tôi có việc. Thím nhớ nhắc Vận Uyển thay thuốc.
“Tôi biết, nhưng mà.”
Thím Trương chưa kịp nói xong thì xe lăn của Nam Ngự đã rời đi, không quay đầu lại.
Trong phòng.
Ngũ Vận Uyển ngồi thụp xuống như người mất hồn.
Cảm giác đau nhức trên cánh tay, cô mở băng ra kiểm tra cẩn thận thì thấy quả nhiên miệng vết thương đã nứt toạc.
Cô biết phải xử lý lại vết thương, vội cầm tăm bông lên định xử lý nhưng tay trái cô lại không được linh hoạt lắm, chọt vài lần càng làm máu chảy nhiều hơn.
Nước mắt cô rơi lã chã, bản thân cô cũng không biết vì đau hay vì sự trách móc ban nãy của Nam Ngự.
Xem ra sợi dây chuyền này thật sự có ý nghĩa đặc biệt với Nam Ngự.
Mình chỉ mới động vào thôi đã làm Nam Ngự giận nổi cơn tam bành.
Nhưng…
Cũng tàn nhẫn thật, một người đang sống sờ sờ như cô lại không bằng một sợi dây chuyền, xem ra trong lòng Nam Ngự, cô cũng chỉ đến thế thôi.
Suy nghĩ ghen tị chợt xuất hiện trong đầu làm Ngũ Vận Uyển không khỏi ngỡ ngàng.
Những giây tiếp theo cô lại cười gượng.
Ngũ Vận Uyển ơi Ngũ Vận Uyển, tại sao mày lại muốn Nam Ngự nghĩ mày quan trọng hơn sợi dây chuyền đó?
Phải biết rằng có lẽ sợi dây chuyền đó là dây chuyền của bạn gái cũ của anh, cô gái tên Chiểu Huyên đó cho anh. Cô gái xinh đẹp như vậy, một sợi tóc thôi cũng đẹp hơn cô, đương nhiên một sợi dây chuyền
có thể đá cô nghìn cây.
Có phải lần này bản thân cô đã tự tin quá rồi không? Chỉ vì Nam Ngự mới dịu dàng với cô một chút mà cô đã không biết thân biết phận, còn dám đi bới móc đồ của anh?
Đúng là tự cho mình ghê gớm.
Rõ ràng cô nên biết rằng trên thế giới này, ngoài mẹ cô ra, không ai thật lòng quan tâm cô nữa.