Chương 137
Thấy ông cụ Nam quan tâm đến Ngũ Vận Uyển như vậy, Nam Tiêu và những người khác hơi biến sắc. Đặc biệt là Lâm Tiểu Như, vẻ ghen tị trong mắt cô ta như có thể phun ra lửa.
Nam Bá cũng không kiềm được mà nhìn Ngũ Vận Uyển, ngay sau đó anh ta cũng nhìn thấy dấu đỏ rõ ràng trên cổ cô.
Khoảnh khắc đó, bàn tay đặt dưới bàn của anh ta bất giác siết lại, cơ thể căng chặt!
Mặc dù anh ta đã cảm thấy chắc chắn Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển sẽ xảy ra gì đó, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy, anh ta vẫn cảm thấy trong lồng ngực mình như có một con thú đang gào thét!
Không chỉ vậy, nhìn thấy khuôn mặt phớt đỏ và vẻ xinh đẹp của Ngũ Vận Uyển, không biết tại sao anh ta không kiềm được mà tưởng tượng đến cảnh tối qua cô với Nam Ngự…
Bữa cơm này trôi qua trong bầu không khí kỳ lạ như vậy.
Tâm trạng Nam Bá không tốt, vì thế ăn cơm xong anh ta nhanh chóng đưa Lâm Tiểu Như rời đi.
Ngũ Vận Uyển ngoan ngoãn uống hết tổ yến, sau đó mới cùng Nam Ngự rời đi.
Tâm trạng ông cụ Nam rất tốt, nói mình ăn xong muốn đi dạo nên tiễn hai người họ đến cổng.
Nam Ngự trượt xe lăn lên xe trước, Ngũ Vận Uyển vừa định lên theo thì ông cụ Nam bỗng kéo cô lại.
“Nhóc Ngũ” Ông cụ Nam tỏ vẻ thần bí, “Tối qua thể hiện tốt lắm, nhưng với tư cách là một người từng trải, ông nói với cháu nhé, xác suất một lần trúng ngay nhỏ lắm, vì vậy hai đứa về nhà vẫn phải nhớ cố gắng nhiều đấy.”
Ngũ Vận Uyển sững sờ, lúc này mới nhận ra ông cụ Nam muốn nói gì, mặt cô lập tức đỏ lên.
Đúng thật là.
Một ông nội, một cháu nội, sao da mặt lại dày thế nhỉ?
Đáp lấy lệ hai tiếng, Ngũ Vận Uyển vội lên xe.
Tiệc của nhà họ Nam lần này xem như có bất ngờ nhưng không rủi ro gì.
Mấy ngày tiếp theo, thời hạn in ấn tạp chí kỳ mới của tòa soạn Ngũ Vận Uyển làm việc sắp đến, cả tòa soạn đều bận rộn.
Ngay cả Nam Bá cũng không có thời gian để làm khó Ngũ Vận Uyển mà chỉ bận chuyện tạp chí.
Kể từ lần trước, sau khi hợp tác với bên thành phố Q thất bại, chuỗi vốn trong tòa soạn của họ có hơi không đáp ứng kịp, xem như là gặp khủng hoảng lớn nhất từ trước đến nay.
May mà kịp thời phỏng vấn Nam Ngự lần thứ hai, tạo ra kỷ lục tiêu thụ cao mới, thế nên miễn cưỡng ổn hơn đôi chút.
Nhưng dù sao thì lỗ hổng vốn vẫn ở đó, Nam Ngự có thể cứu được họ một lần nhưng không thể cứu họ hai lần.
Tạp chí kỳ này, mọi người lại bắt đầu đau đầu nên xuất bản bản thảo nào.
Lần này Khâu Duyệt vô cùng tích cực, đích thân đi phỏng vấn một nhà máy chế biến thực phẩm không đạt chuẩn, dùng máy quay chân không quay được rất nhiều chuyện không ai biết.
Gần đây vấn đề an toàn thực phẩm trong nước rất được quan tâm, mọi người đều nhất trí cảm thấy chủ đề này có thể gây xôn xao, vì thế mọi người cùng nhau thâu đêm làm việc, muốn khai thác sạch sẽ nhà máy không có lương tâm này.
Ngũ Vận Uyển là một thành viên của tòa soạn, mặc dù không phải người phụ trách báo cáo này nhưng cô cũng tăng ca theo.
Mười hai giờ tối nay, Ngũ Vận Uyển vẫn ở văn phòng đánh máy. Khâu Duyệt đột nhiên nhấc cao chân, mặt vênh váo đi tới, ném tài liệu lên bàn cô: “Ngũ Vận Uyển, đây là những công nhân trong nhà máy mà tôi ghi được, rất nhiều người không có giấy phép kỹ thuật liên quan, cô thống kê lại cho tôi.”