Mục lục
Tình Nồng Khó Phai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

chương 65

Trong phòng làm việc chỉ còn lại Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển, lặng ngắt như tờ.

“Vận Uyển” Nhìn Ngũ Vận Uyển sắc mặt tái nhợt, Nam Ngự không khỏi nhíu

mày, đứng dậy đi tới bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: “Em không sao chứ?”

Ngũ Vận Uyển lúc này mới hoàn hồn lại, ngước mắt lên nhìn Nam Ngự trước mặt, run run nói: “Anh đã xem những bức ảnh đó rồi à?”

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao hôm qua Nam Ngự lại có phản ứng kỳ lạ như vậy, đầu tiên là bảo cô đổi chỗ làm rồi lại hôn cô, hóa ra là do những bức ảnh đó.

Nghĩ đến những bức ảnh đó, Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy xấu hổ, thậm chí không thể đối mặt với Nam Ngự, chỉ có thể quật cường nhìn sang một bên.

Nhưng ngay khi cô vừa quay đầu đi, Nam Ngự đã nắm lấy cằm cô và bắt cô phải đối diện với mình.

“Ngũ Vận Uyển.”

Nam Ngự trầm giọng nói, “Không được trốn tránh ánh mắt của tôi”

Dừng lại một lúc, anh lại nói: “Đúng là tôi đã xem những bức ảnh đó rồi, chắc từ hai năm trước đã có người đặt camera quay trộm ở trong phòng khách sạn em xảy ra chuyện.”

Ngũ Vận Uyển kỳ thật cũng nghĩ đến chuyện này, gật đầu, im lặng một lúc sau đó cắn môi nói: “Xin lỗi”

“Tại sao lại xin lỗi?” Giọng nói của Nam Ngự lại trầm xuống một chút.

“Bởi vì những bức ảnh đó nên chắc anh rất khó chịu, rất xấu hổ đúng không.” Giọng nói của Ngũ Vận Uyển ngày càng nhẹ hơn, đầu cũng không khỏi rủ xuống.

Khuôn mặt tái nhợt cùng nước mắt run rẩy trên mi, Nam Ngự chỉ cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó bóp lấy, đau nhói.

Chết tiệt.

Đây là loại cảm giác gì. Cho dù là mười năm trước, anh cũng chưa từng có cảm giác này đối với Chiều Huyên.

Tay anh dùng sức buộc cô phải ngẩng đầu lên và đối diện với đôi mắt đen của mình.

“Nhớ kỹ, Ngũ Vận Uyển.” Anh nhìn thẳng vào cô, “Đừng bao giờ xin lỗi vì những chuyện em không sai”

Vai của Ngũ Vận Uyển run lên, cô nhìn sự kiên định trong ánh mắt của người đàn ông, thất thần hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu.

“Được rồi” Lúc này giọng điệu của Nam Ngự mới bình thường lại, “Muộn rồi, chúng ta về nhà đi.”

Đang đi thang máy, Ngũ Vận Uyển đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, do dự một chút, vẫn không nhịn được nhẹ giọng hỏi: “Nam Ngự, khi nhìn thấy những bức ảnh đó, lẽ nào anh không nghi ngờ sao? Đây có thể không phải là ảnh từ hai năm trước, mà được chụp vào lần khác?”

Giống như Nam Bá vậy, đương nhiên cho rằng đây là bức ảnh cô chụp với những người đàn ông khác gần đây.

“tại sao tôi phải nghĩ như vậy?” Nam Ngự vẻ mặt nhàn nhạt nói;

“Tôi đoán hia năm trước là lần duy nhất của em đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK