Chương 97
Chính Ngũ Vận Uyển cũng không biết tại sao khi Nam Bá sỉ nhục mình thì mình còn có thể tỏ ra bình tĩnh, thế nhưng khi đối phương sỉ nhục Nam Ngự, cô chỉ cảm thấy tức giận khó nói thành lời!
Chỉ cần nghĩ đến Nam Ngự, nghĩ đến người đàn ông hoàn mỹ đó mỗi lần ngồi xe lăn đều vô tình để lộ vẻ mặt cô đơn, Ngũ Vận Uyển bỗng cảm thấy Nam Bá đứng trước mặt này cực kỳ đáng ghét!
Bởi vì có người nhà như thế nên Nam Ngự mới không thể không che giấu sự lóa mắt của mình, giả vờ tàn tật suốt mười năm.
Nam Bá không ngờ Ngũ Vận Uyển đột nhiên lại kích động như vậy, anh ta sững người.
Anh ta dừng lại nhưng Ngũ Vận Uyển cũng không muốn nhìn anh ta thêm nữa.
“Nam Bá” Giọng cô lạnh lùng:
“Tôi biết anh cảm thấy khó chịu, vốn dĩ cho rằng tôi và Nam Ngự dan díu với nhau, thế nhưng chúng ta lại là vợ chồng danh chính ngôn thuận. Tuy nhiên, chuyện vợ chồng giữa tôi và Nam Ngự không cần anh bận tâm, anh ấy có giỏi phương diện đó hay không tôi biết rõ hơn anh đấy!”
Nói xong, cô không muốn nhìn Nam Bách thêm một lần nào nữa, dứt khoát đi ra khỏi phòng làm việc của anh ta và đóng sầm cửa lại.
Sau khi Ngũ Vận Uyển rời đi, một mình Nam Bá ở lại trong phòng làm việc, cứ đứng ngẩn ngơ như mất hồn mất vía.
Cho đến khi điện thoại di động của anh ta bỗng đổ chuông, anh ta mới sực hoàn hồn.
Anh ta cầm điện thoại lên thấy ghi chú “Lâm Tiểu Như”, trong lòng chợt cảm thấy bực bội.
“A lô” Anh ta nghe máy, giọng điệu không mấy kiên nhẫn: “Có việc gì không?”
“Nam Báo Giọng nói õng ẹo của Lâm Tiểu Như vang lên từ đầu dây bên kia: “Anh bận lắm à?”.
“Cũng bình thường, em có việc gì không?”
“Thật ra cũng không có gì” Giọng của Lâm Tiểu Như nghe có vẻ tủi hờn:
“Chỉ là việc hôn nhân của chúng ta đã được quyết định rồi đấy thây, nhưng mà em lại chưa từng gặp ông nội của anh… Suy cho cùng thì ông ấy mới là chủ nhân của nhà họ Nam, có phải em nên đi gặp ông không?”.
Vốn dĩ Nam Bá định nói “Tính sau” tỏ vẻ không kiên nhẫn, nhưng đột nhiên anh ta nghĩ đến cái gì, ánh mắt chợt thay đổi.
“Em nói đúng? Anh ta nhẹ giọng nói: “Không chỉ ông nội anh mà còn cả chú thím của anh, cùng với vài người khác của nhà họ Nam nữa, em cũng nên gặp họ”
“Thật ư?” Lâm Tiểu Như nói, giọng mừng rỡ: “Vậy khi nào gặp hả anh?”