Chương 338
Sau khi rời khỏi buổi đấu giá, Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển lên xe về nhà.
Buổi đấu giá từ thiện xảy ra nhiều chuyện như vậy, không biết sau này các giới sẽ đồn thổi như thế nào.
Chuyện Nam Ngự đấu giá với giá trên trời là mười triệu chắc chắn sẽ trở thành tin tức chấn động thành phố S, chưa biết chừng còn được đăng lên tiêu đề các báo.
Sau khi lên xe, Ngũ Vận Uyển lấy khăn tay ra lau vết rượu trên cánh tay và người Nam Ngự.
Cô khẽ nói: “Xin lỗi, đều là lỗi của em, em lại gây thêm phiền phức cho anh.”
Gây thêm phiền phức?
Nam Ngự khẽ cười.
Ngũ Vận Uyên, em đúng là một mối phiền toái to bự.
Nhưng anh bằng lòng bị em làm phiền, có em ở bên cạnh, anh bằng lòng chịu phiền phức mỗi ngày vì em.
Nam Ngự vỗ vai cô nói: “Không sao, anh thích.”
Trong lòng Ngũ Vận Uyển rất biết ơn Nam Ngự, lần nào cô cũng có thể cảm nhận được tình yêu thương ấm áp của anh.
Những chuyện anh làm vì cô không thể đo đếm bằng giá trị.
Có được tình yêu của Nam Ngư, Ngũ Vận Uyển cảm thấy mình rất hạnh phúc. Từ nhỏ đến lớn cô sống cuộc sống bơ vơ phiêu bạt, Ngũ Vận Uyển không biết yêu là gì, quen biết Nam Bá, cô tưởng đó là yêu, mỗi ngày rất vui vẻ vì có thể sống trong ánh mặt trời.
Nhưng khi gặp được Nam Ngự, Ngũ Vận Uyển mới cảm nhận được tình yêu thực sự.
Ngay từ đầu Nam Ngự đã bảo vệ cô, cái ngày xem mắt anh trả tiền bữa ăn cho cô để cô không bị xấu mặt. Sau đó còn muốn kết hôn với cô, giải quyết vấn đề hộ khẩu cho Ngũ Vận Uyển một cách gián tiếp nên mẹ cô Ngũ Nhã Phân mới có thể bình phục. Sau đó là tình yêu thương không đong đếm được và những lần anh hùng cứu mỹ nhân, người đàn ông như vậy đáng để gửi gắm cả đời.
Ngũ Vận Uyển bỗng không kìm lòng được ôm lấy Nam Ngự.
Lồng ngực của anh thật là ấm áp, thật là rộng rãi, Ngũ Vận Uyển cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của anh, giờ phút này cô chỉ muốn dựa vào lồng ngực anh, quên hết tất cả chuyện không vui.
Ngũ Vận Uyển nói: “Nam Ngự, cám ơn anh. Không phải cảm ơn vì mười triệu mà là vì anh đã yêu thương và bảo vệ em, cám ơn anh.”
Lòng Nam Ngự nóng lên, đây là lần đầu tiên Ngũ Vận Uyển chủ động ôm anh. Có lẽ cô đã không còn giận anh nữa.
Nam Ngự không kịp phản ứng, Ngũ Vận Uyển sao thế?
Anh dè dặt hỏi: “Em không giận anh nữa hả?”
“Em đã hết giận từ lâu rồi.” Ngũ Vận Uyển nói một cách thẳng thắn: “Trước kia chỉ là em cảm thấy anh không đủ tôn trọng em, sao anh có thể… đối xử với em ngang ngược như vậy, chẳng dịu dàng chút nào, thực sự rất thô bạo. Nhưng rồi em nghĩ, thực ra khi đó có lẽ anh chỉ quá tức giận thôi, không thể trách anh hoàn toàn được.”
Nam Ngự nhíu mày: “Hóa ra em chỉ giận chuyện này?”
Ngũ Vận Uyển nghiêng đầu hỏi với vẻ thắc mắc: “Nếu không em giận vì chuyện gì?”
Nam Ngự tưởng trong bao ngày chiến tranh lạnh, Ngũ Vận Uyển giận anh vì để ý cái nhìn của Nam Bá nên cô mới bực dọc như vậy.
Hóa ra không phải như vậy.