Mục lục
Tình Nồng Khó Phai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 205

Cô cố gắng bình tĩnh lại, chạy trở về phòng và đóng chặt cửa, sau đó cầm chăn xông vào trong phòng tắm thấm ướt nước rồi khoác lên người, lúc này mới lại lao ra ngoài.

Cô có chắn bảo vệ nên cũng to gan hơn, lập tức cố gắng cúi người xuống thật thấp và lao qua hành lang đang cháy lớn, cố tránh hít quá nhiều khói.

Cô khó khăn lắm mới đi tới đầu hàng lang, đang muốn xuống tầng lại nhìn thấy chỗ cầu thang còn cháy to hơn, có mấy bậc thang đã bị cháy sạch, cô không thể xông qua được!

Trong lúc cô đang bối rối thì đột nhiên nhìn thấy phía trước có sương trắng ào ào phun tới!

Cô ngây người nhìn sương trắng mất mấy giây mới chợt hiểu ra.

Là bình chữa cháy!

Một giây tiếp theo, một bóng người dong dỏng cao quen thuộc xông qua sương trắng tới.

“Vận Uyển! Vận Uyển, em đang ở đâu?”

Trong chớp mắt nghe được giọng nói này, Ngũ Vận Uyển chấn động và mừng rỡ, hét lên giống như nắm được cọng rơm cứu mạng: “Nam Bá! Khụ khụ! Nam Bả tôi ở đây!”

sương trắng phun ra từ bình chữa cháy làm lửa cháy trên cầu thang giảm bớt phần nào, Ngũ Vận Uyển lập tức nhìn thấy Nam Bá chạy về phía mình. Nhưng vào lúc này, lan can của hàng lang bị cháy bên cạnh đột nhiên rơi xuống, lập tức ngăn cách giữa hai người bọn họ, lửa lại bốc lên cao.

“Đáng chết!” Ngũ Vận Uyển nghe được Nam Bá bịt miệng tức giận mắng rồi hô to, “Vận Uyển, em chờ ở đây, anh tới chỗ em ngay!”

Ngũ Vận Uyển muốn gật đầu nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Chờ đã, có phải sợi dây chuyền của Nam Ngự còn ở trong phòng không?

Có lẽ là vậy.

Nam Bá rất quý sợi dây chuyền này, bình thường sẽ không mang ra khỏi nhà, khi đi làm hoặc đi công tác đều để trong ngăn kéo.

Lửa lớn như vậy tới bàn còn cháy, sợi dây chuyền pha lê này chắc cũng bị hỏng thôi.

Vậy Nam Ngự… chắc sẽ đau lòng lắm?

Cô vô thức nghĩ đến vẻ mặt buồn bã của Nam Ngự mỗi khi cầm sợi dây chuyền này, đột nhiên cảm thấy áy náy.

Đáng chết, mình được cứu không hề bị thương lại không cố gắng cầm theo thứ Nam Ngự quý nhất, có phải quá ích kỷ không?

Cho dù cô cũng biết sợi dây chuyền chỉ là vật chết nhưng dù sao đó cũng là thứ duy nhất để Nam Ngự tưởng nhớ, cô thật sự không đành lòng cướp đi chút lưu luyến cuối cùng của anh!

Cô nghĩ đến đây lại nhìn cái chăn trên người. Nó vẫn còn ướt, chắc hẳn còn có thể chịu được thêm một lúc. Hơn nữa ở đây tạm thời không cháy lớn hơn, Nam Bá cũng cần phải mất một thời gian mới tới được bên này.

Vì vậy, cô cắn răng bóp mũi hô to: “Nam Bá! Tôi quay lại lất một thứ!”

Nam Bá đang cố dập lửa, nghe Ngũ Vận Uyển nói vậy thì chấn động, mắng: “Ngũ Vận Uyển, mẹ nó có phải em điên không? Có thứ gì quan trọng bằng mạng sống của em chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK