Chương 152
Sau khi Ngũ Vận Uyển ngủ say, Dương Tá đến bệnh viện, trên tay xách món canh gà thím Trương vừa nấu xong.
“Sếp Nam, đây là…” Dương Tá bước vào phòng bệnh, đang định nói chuyện thì Nam Ngự làm động tác ra hiệu im lặng.
Dương Tá sững sờ, lúc này mới để ý thấy Ngũ Vận Uyển đang ngủ trên giường, liền nhanh chóng im lặng rồi theo Nam Ngự rời khỏi phòng bệnh.
“Nói đi.” Khi Nam Ngự đi đến hành lang mới nhàn nhạt nói, “Đã điều tra rõ quá trình Ngữ Vận Uyển bị thương chưa?”
“Vâng, tôi đã hỏi bảo vệ của tòa nhà rồi, rất nhiều người đã nhìn thấy”
“Rốt cuộc là như thế nào?”
“Không phải tòa soạn của họ vạch trần một nhà máy gia công thực phẩm gian trá sao? Xưởng gia công đó đã đóng cửa rồi, lúc trước đã nợ lương của rất nhiều người, bây giờ cũng không thể giao ra được. Vì vậy có một công nhân cực đoan chuẩn bị đến tìm Nam Bá để trả thù, sau đó thì..” Dương Tác nói rồi đột nhiên do dự, có chút không dám tiếp tục nói nữa.
Đôi mắt đen của Nam Ngự hơi trầm xuống, “Nói”
Dương Tá cắn răng nói tiếp, “Người đó vốn dĩ tấn công Nam Bá, nhưng vì bảo vệ Nam Bá, mợ chủ đã, đã lao ra ngăn cản. Kẻ hành hung nổi giận liền đâm mợ chủ bị thương”
Khi Dương Tú nói những điều này đã cẩn thận quan sát biểu cảm của Nam Ngự.
Nhưng vẻ mặt của Nam Ngự vẫn rất bình tĩnh.
Dương Tá không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Anh ấy còn cho rằng cậu Nam rất quan tâm đến mợ chủ, lẽ nào đó là ảo giác của anh ấy sao?
“Còn gì nữa?” Nam Ngự chỉ nhàn nhạt nói.
“Ngoài ra… tôi nghe những người có mặt tại hiện trường nói rằng Nam Bá có vẻ như rất lo lắng về tình hình của mợ chủ” Dương Tá nói, “Cậu ấy còn đích thân bế mợ chủ đến bệnh viện..”
Đôi con ngươi màu đen của Nam Ngự đột nhiên trầm xuống.
“Tôi biết rồi” Nhưng ngoài mặt, Nam Ngự vẫn không có biểu cảm gì nhiều, “Cậu đi làm việc đi.”
Dương Tá lau mồ hôi lạnh, gật đầu, đang định rời đi, nhưng không khỏi sững sờ khi vô tình nhìn thấy tay vịn của chiếc xe lăn Nam Ngự đang ngồi.
Nam Ngự vừa nãy nắm tay vịn xe lăn, lúc này mới thả tay ra, anh ấy nhìn thấy trên tay vịn cao su có bốn dấu tay rất sâu, giống như bị người ta dùng sức bóp ra vậy.
Khi Ngũ Vận Uyển tỉnh lại, Nam Ngự vẫn còn ở bên cạnh giường, đổ canh gà từ chiếc bình giữ nhiệt bên cạnh ra, vẻ mặt nhàn nhạt nói: “Dậy rồi thì uống canh đi.”
Ngũ Vận Uyển chống tay ngồi dậy, cô bị thương ở tay phải, cô muốn dùng tay trái để cầm lấy bát canh gà nhưng lại không được khéo léo, Nam Ngự thấy
vậy hơi cau mày, cầm lấy thìa trên tay của cô, “Để tôi”
Vừa nói, anh vừa múc một thìa canh gà, nhẹ nhàng thổi vài hơi rồi đưa lên
miệng Ngũ Vận Uyển.
Ngũ vận Uyển ngơ ngác.
Nam Ngự có đang đích thân bón cho cô sao?