Chương 156
Câu nói không đầu không đuôi của Nam Ngự làm Ngũ Vận Uyển ngây người, ngơ ngác gật đầu, chỉ nghĩ Nam Ngự đang còn giận nên bổ sung thêm một câu:
“Nam Ngự, anh đừng giận, tình huống hôm qua, nếu người đó là anh thì tôi cũng sẽ xông lên”.
Ngũ Vận Uyển nói câu này là vì Nam Ngự đang còn giận, hết cách nên mới thuận miệng nói.
Cô hoàn toàn không ngờ câu nói đơn giản này lại làm Nam Ngự bất ngờ.
Giây tiếp theo, tâm trạng đang bực mình của anh lập tức đỡ hơn nhiều.
Thậm chí còn nhịn không được mỉm cười, anh nhướng mày nhìn Ngũ Vận Uyển: “Em nói thật à?”
Ngũ Vận Uyển vội gật đầu như giã tỏi.
Nhìn cô gái nhỏ nhắn ngoan ngoãn trước mặt, bản thân Nam Ngự cũng không dám tin giây trước mình còn âm thầm kiềm nén cơn giận mà bây giờ tâm trạng lại không tệ chút nào.
Đáng chết.
Bây giờ cảm xúc của anh đã bị cô gái nhỏ nhắn Ngũ Vận Uyển chi phối một cách dễ dàng vậy rồi sao?
Anh cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, sau khi cẩn thận đút canh gà cho Ngũ Vận Uyển thì chuẩn bị rời đi: “Tôi phải về công ty, em nghỉ ngơi ở phòng bệnh đi”
Anh xoay người đang định đi thì không ngờ Ngũ Vận Uyển lại chợt nắm lấy góc áo của anh.
Nam Ngự sửng sốt, quay đầu: “Sao vậy”
“Ừ thì… Tôi không muốn nằm việc”
Ngũ Vận Uyển nhìn anh với vẻ tội nghiệp,
“Tôi ghét nằm viện, hơn nữa anh nhìn tôi mà xem, chút vết thương nhỏ này hoàn toàn không cần phải nằm viện, tôi có thể về nhà được không?”
Nam Ngự nhíu mày: “Nằm viện an toàn hơn, lỡ như vết thương của em bị nhiễm trùng thì sao? Lỡ như dao găm của người đó có virus gì thì sao?”
Ngũ Vận Uyển xấu hổ.
Người ta chỉ là công nhân bình thường thôi, làm gì lòng dạ thâm độc đến vậy.
Cô biết Nam Ngự ăn mềm không ăn cứng, chỉ có thể tiếp tục ra vẻ tội nghiệp: “Nam Ngự, tôi không sao thật mà, hơn nữa có anh ở đây, dù tôi có bị nhiễm trùng thì anh vẫn có thể giúp tôi gọi bác sĩ ngay được mà đúng không?”
Quả nhiên Ngũ Vận Uyển thấy lông mày Nam Ngự đã giãn ra, vội nói tiếp: “Hơn nữa anh nhìn xem, bây giờ phòng bệnh đang thiếu thốn như vậy, tôi không sao mà lại chiếm một phòng bệnh, vậy thì kì lắm”
Nam Ngự nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang dốc hết sức, lòng mềm mại: “Được, tôi đưa em về nhà trước rồi hẵng về công ty”.
Lòng Ngũ vận Uyển thở phào nhẹ nhõm, nhìn Nam Ngự bảo Dương tá đi làm thủ tục xuất viện cho mình, thoáng chốc đã ngồi vào Bentley đen của Nam Ngự.
Trên đường đi, Ngũ vận uyển chợt ngĩ đến gì đó: “Đúng rồi, Nam Ngự, người đã làm tôi bị thương anh xử lý thế nào?”