Chương 253
Khi xe dừng lại, Ngũ Vận Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng phát hiện không
phải biệt thự mà là căn hộ nhỏ của mình, cô không khỏi nghi hoặc nhìn Nam Ngự.
Nam Ngự nói: “Anh muốn đi thăm dì”
Ngũ Vận Uyển lộ vẻ do dự.
Mẹ không thích Nam Ngự, điều này rất rõ ràng.
Trước đây cô nghĩ mẹ không thích thì thôi, dù sao thì Nam Ngự và mình cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Nhưng bây giờ, rõ ràng là đã khác rồi.
Có lẽ mình cũng nên nói rõ với mẹ chăng?
Nghĩ đến đây, cô gật đầu và cùng Nam Ngự xuống xe.
Trong căn hộ, Ngũ Nhã Phân ngồi trên giường đọc tạp chí thời trang.
“Mẹ!” Ngũ Vận Uyển bước vào cửa, rất yên tâm khi thấy sắc mặt của mẹ ngày càng tốt hơn.
“Chào dì” Nam Ngự lăn xe lăn vào cửa.
Khuôn mặt của Ngũ Nhã Phần cứng đờ, nhưng vẫn đáp lại một cách lịch sự.
Dương Tá đặt mấy túi quà trong tay xuống, biết điều đứng ngoài cửa đợi.
“Cháu đến với quá nên chỉ mang theo vài món quà này thôi ạ, đều là đồ bổ cho người già.” Nam Ngự nhàn nhạt nói, “Dù không chê cười là được ạ”
Ngũ Nhã Phân không thích con gái mình ở bên người đàn ông giàu có này, bà cố tình giữ vẻ mặt lạnh lùng, “Chúng tôi nhà nghèo, không thể nhận nổi những món quà này. Sau này cháu không cần tặng nữa.”
Nam Ngự nhìn Ngũ Nhã Phân, trên mặt không hiện cảm xúc gì.
“Mẹ!” Ngũ Vận Uyển không thể nhịn được lên tiếng, ngồi cạnh giường của Ngũ Nhã Phân, vội vàng kéo tay bà nói: “Nam Ngự cũng chỉ có ý tốt thôi mà”
Nam Ngự chưa bao giờ biết nên ở chung với mẹ vợ như thế nào, nhất thời không biết phải làm sao, ngây người ở đó.
Ngũ Vận Uyển chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt bất lực như vậy của Nam Ngự, cô buồn cười, “Nam Ngự, gần trưa rồi, anh giúp em mua thức ăn nhé, mẹ em thích ăn thịt kho tàu”
Nam Ngự gật đầu.
Sau khi Nam Ngự và Dương Tá rời đi, Ngũ Vận Uyển nói với Ngũ Nhã Phân:
“Mẹ, vừa rồi mẹ đã nói hơi quá rồi, Nam Ngự là người tốt, anh ấy khác với những người giàu khác”
“Dù sao thì mẹ cũng không thích con ở cùng cậu ta, mẹ thích Nam Bá”
“Mẹ, mẹ quên Nam Bá đi. Anh ấy mới là chồng của con.”
Nhìn thấy con gái mình bênh vực cho Nam Ngự như vậy, Ngũ Nhã Phân không khỏi hỏi: “Vận Uyển, con nói thật cho mẹ biết, có phải con thích cậu ta rồi không? Nếu không thì tại sao con cứ luôn bênh vực cậu ta thế?”
Thích, đương nhiên là thích rồi.
Thích đến nỗi đã gắn kết cuộc đời mình với Nam Ngự, thích đến mức quan tâm đến từng hành động của anh, thích đến mức muốn cùng anh chung sống tới già.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mẹ, Ngũ Vận Uyển cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói:
“Mẹ, con thích anh ấy, rất thích, cho nên con muốn sống cả đời với anh ấy”.