Chương 131
Lâm Tiểu Như đặc biệt mặc một bộ đồ ngủ ren bằng lụa, dưới ánh sáng mờ tối, trông cô ta càng quyến rũ hơn, ngực không ngừng cọ lên cánh tay Nam Bá.
Người đẹp trong lòng nhưng Nam Bá không hề nhúc nhích, chỉ liếc nhìn Lâm Tiểu Như với vẻ mặt u ám: “Lâm Tiểu Như, cô có gì muốn giải thích với tôi không?”
Lâm Tiểu Như hơi sợ hãi với thái độ của anh ta: “Giải thích gì? Nam Bá, anh sao thế?”
“Tấm ảnh hôm nay” Thấy Lâm Tiểu Như vẫn giả ngốc, giọng điệu Nam Bá không khỏi mất kiên nhẫn: “Ai cho phép cô tung ảnh của Ngũ Vận Uyển ra?”.
Sắc mặt Lâm Tiểu Như trắng bệch.
Nam Bá biết là mình tung ảnh ra?
“Nam Bá… Anh… có phải anh hiểu lầm gì không?” Cô ta hoảng sợ, “Em không biết những bức ảnh khiếm nhã đó của chị sao đột nhiên lại bị tung ra, nhưng anh tin..”
“Lâm Tiểu Như, lúc này mà cô còn giả vờ cái gì!” Nam Bá chỉ cảm thấy gương mặt trước mắt rất đáng ghét,
anh ta đẩy cô ta ra: “Ông cụ đã điều tra ra rồi, cố làm vậy thì ông cụ sẽ nghĩ về tôi thế nào!”
Cái gì?
Ngay cả ông cụ Nam cũng biết rồi?
Sắc mặt Lâm Tiểu Như càng tái hơn.
Cô ta hoàn toàn không ngờ, mình vốn muốn hại Ngữ Vận Uyển nhưng lại bệ đá đập vào chân mình.
Nhìn Nam Bá ở trước mắt, cô ta biết con át chủ bài duy nhất trong tay mình chính là Nam Bá, hốc mắt cô ta đỏ lên, đáng thương khổ sở kéo tay áo anh ta: “Nam Bá, em xin lỗi, thật sự xin lỗi. Em bị ma xui quỷ khiến nên mới làm ra chuyện này, anh sẽ không vì chuyện này mà vứt bỏ em chứ?”
Nói xong, cô ta rơi nước mắt.
Phải nói là Lâm Tiểu Như rất đẹp, lúc này cô ta khóc như mưa, trông càng khiến người ta rung động. Dù sao thì cũng là bạn gái của mình, Nam Bá cũng mềm lòng, giọng điệu cũng dịu lại: “Tiểu Như, em nói cho anh biết, rốt cuộc tại sao em lại làm vậy?”
Lâm Tiểu Như cắn môi, thấp giọng nói: “Vì em sợ..”
“Em sợ cái gì?”
“Em sợ anh vẫn không quên chị, em sợ anh sẽ nối lại tình xưa với chị, sau đó… sau đó vứt bỏ em.”
Nam Bá không ngờ Lâm Tiểu Như sẽ trả lời như vậy, anh ta sững sờ, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô ta thì cũng hơi đau lòng, đưa tay ôm lấy cô ta vào lòng.
“Ngốc, hai năm trước Ngũ Vận Uyển làm ra chuyện dơ bẩn như thế, sao anh có thể có quan hệ gì với cô ta nữa chứ?” Anh ta thấp giọng nói.
Cũng không biết có phải vì hôm nay có nhiều chuyện không vừa ý hay không mà lúc này, Lâm Tiểu Như nghe lời hứa của Nam Bá cũng không hề cảm thấy thoải mái mà còn hơi bồn chồn.
“Nam Bá, vậy nếu anh biết hai năm trước… thực ra chị không làm chuyện đó thì có phải anh sẽ quay về bên cạnh chị ấy không?” Cô ta nép vào lòng Nam Bá, nhẹ giọng hỏi.
Thực ra điều này luôn là tâm ma trong của Lâm Tiểu Nhu.
Cô ta từng cảm thấy, chỉ cần chia cách Nam bá và Ngũ Vận uyển, hai người họ xa nhau, dù sao thì cuộc đời không phải là bộ phim truyền hình, làm gì có chuyện chia tay rồi nhớ mãi không quên đối phương, phần lớn con người ta đều sẽ trở thành người lạ từ lúc đó.