Chương 510
“Chị dữ cái gì chứ!” Tất nhiên Lâm Tiểu Như không chịu yếu thế, “Miệng của tôi, tôi muốn nói sao thì nói! Lúc đó Ngũ Nhã Phân không nên sinh ra đứa tại họa như chị, kết quả sinh chị ra để chị cướp ba với rồi, còn cướp cả đàn ông với tôi! Tôi cực kỳ hận chị!”.
Cùng là phụ nữ có thai nhưng Lâm Tiểu Như lại khẩu nghiệp như vậy! Ngũ Vận Uyển rất tức giận, nhưng cô biết nổi nóng không tốt cho thai phụ, thế nên cô dứt khoát mặc kệ cô ta.
Ngũ Vận Uyển nhớ lúc còn nhỏ, lần đầu tiên cô gặp Lâm Tiểu Như, cô cảm thấy người em gái này của mình vô cùng xinh đẹp và dễ thương, mặc quần áo đắt tiền đẹp đẽ, giống hệt một cô công chúa đứng trước mặt cô.
Lúc đầu Ngũ Vận Uyển rất thích người em gái này, thầm nghĩ cuối cùng mình cũng có một cô em gái rồi.
Nhưng ai biết, em gái của mình lại ghét mình nhất, làm ra rất nhiều chuyện để hại mình, một người em gái như vậy không thể tha thứ được!
Thấy Ngũ Vận Uyển không phản bác lại mình, Lâm Tiểu Như bẽ mặt, nhưng lúc cô ta nhìn vào bụng Ngũ Vận Uyển, mắt cô ta đột nhiên lóe lên, cười mỉa nói: “Ngũ Vận Uyển, đừng tưởng chị có thai thì ghê gớm lắm, cẩn thận trèo càng cao thì ngã càng đau đấy! Tôi nói cho chị biết, tôi vẫn là người chiến
thắng cuối cùng! Tôi là ân nhân cứu mạng của Nam Ngự, là khách quý của nhà các người, chị không tốt với tôi thì tôi sẽ nói với Nam Ngự, Nam Ngự chiều tôi mọi thứ”.
Ngũ Vận Uyển lại nhớ đến hình ảnh Nam Ngự chiều theo Lâm Tiểu Như đủ điều, trong lòng cô hơi khó chịu.
Lâm Tiểu Như vẫn không dừng lại: “Ngũ Vận Uyển, tôi khuyên chị đừng đắc ý quá, đừng tưởng trong bụng chị có đứa bé thì chị thật sự là nữ chủ nhân của nhà họ Nam. Tôi nói cho chị biết, hi vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu!”
Ngũ Vận Uyển luôn cảm thấy Lâm Tiểu Như đang nói bóng nói gió, cô nghe mà tâm trạng lo lắng, không khỏi cau mày: “Lâm Tiểu Như, cô cũng đang mang thai, cô nói vậy không sợ gặp quả báo sao? Tại sao ân oán giữa chúng ta mà lại muốn đời con phải chịu?”
Ân oán?” Giọng Lâm Tiểu Như chói tai: “Ngũ Vận Uyển, chị nghe cho kỹ đây. Tôi với chị là thù hằn của kiếp trước và oan nợ của kiếp này, chị trốn không thoát đầu. Mẹ tôi ở nước ngoài không thể làm gì được chị, nhưng tôi sẽ thay đổi để lấy lại mọi thứ từ chị! Còn cả Ngũ Nhã Phân mẹ của chị, bà ta khiến mẹ tôi rơi bao nhiêu nước mắt chị có biết không? Thế nên tôi hận chị, tôi chỉ muốn chị và mẹ chị chết hết đi, bao gồm cả con chị nữa!”
“Lâm Tiểu Như!” Ngũ Vận Uyển chỉ hận không thể đuổi cô ta ra ngoài ngay lập tức, “Nếu cô đến đùa với tôi thì mời cô đi ngay cho, đây là nhà tôi!”
“Tôi không đi! Tôi không đi đấy!” lâm Tiểu Như nói ra những lời hung tợn, mặt dày la lối: “Tôi nói cho chị biết, tôi muốn gặp Nam Ngự chứ không phải chị! Tôi không đi, tôi đi rồi, biết đâu Nam Ngự sẽ mời tôi quay lại, đến lúc đó anh ấy sẽ tìm chị hỏi tội! Cì tôi là ân nhân của anh ấy, chị nghe thấy chưa? Là ân nhân của anh ấy đấy!”
Đột nhiên Ngũ Vận Uyển cảm thấy đầu óc choáng váng, nếu còn tiếp tục thế này với Lâm Tiểu Như nữa, cô sợ mình sec tứ đến động thai mất thôi, lợi bất cập hại.