Chương 393
Cảm giác giả vờ hai chân tàn tật không dễ chịu chút nào, nếu không phải ý chí của Nam Ngự kiên định, người bình thường khó mà làm được đến mức nhiều năm như vậy rồi mà không có sơ hở gì.
Ngũ Vận Uyển thấp giọng nói: “Thì ra anh cũng bị đánh thuốc à. Loại cảm giác đó không phải người bình thường có thể chịu được”
Nam Ngự ngầm thừa nhận.
Ngũ Vận Uyển cảm thấy mình đã gặp phải chuyện tương tự như Nam Ngự, cô có thể hiểu được anh.
Ngũ Vận Uyển hỏi: “Sau đó thì sao?”
Nam Ngự rót hai ly rượu vang đỏ và đưa cho Ngũ Vận Uyển một ly.
Anh tiếp tục nói: “Anh biết bản thân mình khác thường, nên lập tức gọi điện cho Dương Tá, bảo cậu ấy nhanh chóng đưa anh rời đi, đến một khách sạn gần đó. Bởi vì anh biết tiếp theo Nam Tiêu nhất định sẽ tìm một người phụ nữ đến dụ dỗ anh, anh đã uống thuốc rồi, đương nhiên là không chống cự lại được, anh tuyệt đối không thể rơi vào bẫy của anh ta được”
Sau khi nghe xong những điều này, Ngũ Vận Uyển cảm thấy những gì đã xảy ra thật nguy hiểm, đằng sau lại có nhiều chuyện như vậy.
Nam Ngự nói: “Không ngờ anh lại gặp em, Ngũ Vận Uyển.”
“Em sao?”
“Anh nhìn thấy một ông già ôm một người phụ nữ say rượu mở cửa phòng bên cạnh, anh liền đưa cho ông ta một số tiền để đuổi đi, sau đó vào phòng này với em, sau đó chúng ta liền…”
Ngũ Vận Uyển vô cùng sốc!
Lúc đầu, cô luôn ở trong trạng thái mơ hồ không tỉnh táo, vì vậy hoàn toàn không biết thật ra đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Ngũ Vận Uyển cuối cùng cũng phản ứng lại, cô siết chặt cánh tay của Nam Ngự, vẫn có chút không thể tin được, giọng nói của cô hơi run, “Nam Ngự, là anh sao? Hai năm trước, thật sự là anh sao? Chúng ta, chúng ta đã quen nhau từ hồi đó rồi à, hơn nữa đã… sau đó chúng ta còn kết hôn nữa”
Ngũ Vận Uyển kinh ngạc, không ngờ rằng người năm đó hóa ra là Nam Ngự. Nhưng cô cũng cảm thấy may mắn, như vậy cũng có thể coi là duyên phận.
Nam Ngự nhẹ nhàng cười, “Cuối cùng em cũng hiểu rồi.”
Ngũ Vận Uyển cảm thấy trong lòng như có một quả bóng bay, cô thấy rất vui, lại thấy không thật.
Người đàn ông hai năm trước lúc này đang ngồi trước mặt cô, hơn nữa chính là Nam Ngự, chồng của cô, Nam Ngự mà cô yêu.
Ngũ Vận Uyển còn đang ngẩn người, “Nói như vậy thì em không bị người đàn ông khác động vào, chỉ bị anh.”
Cô đỏ mặt nhìn anh rồi không nói tiếp nữa.
“Bị anh làm gì?” Nam Ngự hôn lên cổ Ngũ Vận Uyển rồi từ từ đi xuống. Như vậy, hai năm trước không còn là ác mộng nữa đúng không?”
Khóe môi Ngũ Vận Uyển mang theo ý cười không nói được gì.