Chương 162
“Ừ thì, cậu chủ..”
Thím Trương hơi do dự, nhìn gương mặt nhỏ tái mét của Ngũ Vận Uyển, nhịn không được nói,
“Mặc dù cậu và mợ chủ thân mật là chuyện tốt nhưng dù gì mợ chủ còn đang bị thương mà, có phải cậu nên… Có phải cậu nên nhẹ chút không?”
Thím Trương nói câu này hoàn toàn là vì lòng tốt, chủ yếu là ban nãy Ngũ Vận Uyển kêu quá to, bây giờ sắc mặt không được tốt lắm nên thím Trường thấy đau lòng.
Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển đều ngây người nhưng dù gì cũng là người trưởng thành rồi, thoáng chốc đã hiểu được gì đó từ gương mặt đỏ bừng và đôi mắt mờ ám của thím Trương và chú Vương.
Mặt Ngũ Vận Uyển đỏ rực.
Muốn chết.
Có phải ban nãy Nam Ngự bôi thuốc cho cô, cô la lên nên thím Trương nghe thấy, hiểu lầm rồi?
“Thím Trường, thật ra.” Cô da mặt mỏng, vội vàng muốn giải thích rõ ràng với thím Trương nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị Nam Ngự ngắt lời.
“Thím Trường, thím yên tâm đi” Nam Ngự lạnh nhạt nói, “Tôi biết Ngũ Vận Uyển bị thương nên rất để ý, tôi làm là chính”
Trong phút chốc, mắt Ngũ Vận Uyển trợn lên tròn xoe.
Cái gì mà tôi làm là chính’?
Nam Ngự này, nói dối không mặt đỏ thì thôi đi, còn nói dối một cách không biết xấu hổ vậy nữa!
Hiển nhiên chú Vương và thím Trương cũng không ngờ Nam Ngự từ trước đến nay luôn lạnh lùng lại thốt nên một câu trần trụi như vậy. Hai người ngạc nhiên nhưng thoáng chốc đã nhanh chóng gật đầu cười: “Vậy là tốt rồi, cậu chủ ân cần quá”
Ân cần cái đầu anh!
Bây giờ mặt Ngũ Vận Uyển đỏ đến mức sắp chảy máu, dường như cô muốn giải thích gì đó những bàn tay đặt dưới bàn của Nam Ngự nắm lấy tay cô, nhéo nhéo, hiển nhiên đang ngăn cản cô.
Vì thế cô chỉ có thể giữ gương mặt đỏ bừng này, ngoan ngoãn để Nam Ngự nắm tay dẫn cô lên lầu.
Về đến phòng, Ngũ Vận Uyển mới không chịu nổi nữa bùng nổ.
Tay trái không bị thương của cô cầm lấy một chiếc gối ôm, đập thẳng về phía Nam Ngự: “Nam Ngự! Ban nãy anh nói bậy bạ gì đó! Gì mà anh làm là được, đúng là… Nói bậy nói bạ!”
Gối của Ngũ Vận Uyển chưa kịp đập lên người Nam Ngự thì Nam Ngự đã tuỳ tiện giơ tay chụp gối một cách chính xác.
Nhìn cô gái nhỏ hơi trẻ con trước mặt, Nam Ngự bật cười thành tiếng.
Sợ rằng bản thân Ngũ Vận Uyển cũng không ý thức được trước mặt anh, cô đã càng ngày càng “coi trời bằng vung”, bây giờ còn dám “đánh” anh nữa?
Nhưng không biết tại sao Ngũ Vận Uyển như vậy làm tâm trạng anh vui một cách khó hiểu.