Chương 242
Ngũ Vận Uyển vốn định bắt taxi về nhà, nhưng không hiểu vì sao, sau khi ra khỏi phòng VIP còn chưa đi được mấy bước, cô đã loạng choạng vươn tay bám vào tường ngoài hành lang mới miễn cường chống đỡ được, không để bị ngã ra đất.
Chết tiệt.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Không phải cô không uống rượu sao? Sao lại thấy chóng mặt, chân tay không còn chút sức lực nào vậy.
Không những thế, cô còn cảm thấy trong người nóng bức khó tả, rõ ràng là mặc váy ngắn ở trong phòng điều hòa mà cả người vẫn đổ mồ hôi.
Cô hơi hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cánh cửa của phòng VIP bên cạnh.
Chỉ thấy hình ảnh phản chiếu của mình, trên mặt ửng hồng không tự nhiên, ánh mắt còn hiện lên vẻ mị hoặc.
Không đúng!
Ngũ Vận Uyển lập tức phản ứng lại, trạng thái kỳ lạ hiện tại của mình giống y hệt như hai năm trước!
Có lẽ nào…
Nghĩ đến ly nước trái cây cô vừa uống hết, cơ thể của Ngũ Vận Uyển không khỏi phát run.
Cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng lại phát hiện chân mềm nhũn đến mức không thể đi được.
Cô quá sợ hãi, không nghĩ ngợi gì liền lấy điện thoại di động ra gọi cho một số điện thoại.
Vài tiếng tút tút dài vang lên, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
“Alo.”
Giọng nói trầm thấp và gợi cảm của Nam Ngự vang lên từ trong điện thoại, Ngũ Vận Uyển lập tức như nắm lấy cọng rơm cứu mạng vậy,
“Nam Ngự, cứu tôi!”.
Bất giác, ngay cả bản thân Ngũ Vận Uyển cũng không nhận ra mình đã dựa dẫm vào Nam Ngự đến mức này rồi.
Khi gặp nguy hiểm, điều đầu tiên nghĩ đến là gọi điện thoại cho anh, thậm chí còn quên cả mấy câu khác sáo, trực tiếp hy vọng anh đến cứu mình!
Nam Ngự ở bên kia vốn dĩ tâm trạng đang rất tốt vì nhận được điện thoại của Ngũ Vận Uyển, nhưng không ngờ vừa bắt máy liền nghe thấy câu này của cô.
Đột nhiên, anh không khỏi biến sắc, cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, mà chỉ nhanh chóng hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Quán karaoke ghế Q!”
Khi Ngũ Vận Uyển nói những lời này, cảm thấy xương cốt cả người đều mềm nhũn.
Chết tiệt, hiệu quả của thuốc mạnh thật đấy.
Cô chỉ cảm thấy cơ thể mình nóng đến mức sắp phát nổ, ngay cả điện thoại di động trong tay cũng không cầm chắc được mà rơi thẳng xuống đất.
Sau khi rơi xuống, điện thoại lập tức tự động tắt máy, cô giãy giụa, muốn ngồi xổm xuống, nhưng vừa ngồi xổm xuống đã chóng mặt hoa mắt, không thể đứng dậy được.
Cô khó chịu ở chỗ cũ hồi lâu mới đỡ hơn, chuẩn bị nhặt điện thoại lên , nhưng không ngờ lúc này, một bàn chân đi giày da khoa trương giẫm lên điện thoại của cô.