Khương Thiết chậm rãi nói, pháp lực quanh thân hắn chấn động, tựa như núi thở hải khiếu mang tất cả tứ phương, kiếm quang thông thiên, vẫn như cũ là hắc ám cùng giết chóc, bảy mươi hai đạo kiếm khí màu đen phun ra nuốt vào phong mang, vô cùng cường đại.
Khương Tư Nam nhìn Khương Ngọc Khanh, Khương Yên Nhi cùng Khương Thiết trước sau triển lộ thần thông, trong nội tâm có phần chấn động.
Nguyên lai Ngọc Hoàng thần quang cùng Ngọc Hoàng kiếm khí còn có thể dùng như vậy, rất nhiều nghi hoặc cùng khó hiểu trong lòng của hắn bỗng nhiên mở ra, trong ánh mắt lộ ra thần sắc kích động.
- Dùng huyết mạch làm nguyên, tẩm bổ Nguyên Thần pháp lực, nuôi dưỡng thần quang kiếm khí thần thông sao? Hoặc là phụ dùng thiên tài địa bảo, hoặc dung hợp thiên địa đại đạo, suy diễn vô cùng vô tận, cũng có thể thành tựu Đại Đạo bản thân?
Trong nội tâm Khương Tư Nam chấn động, Ngọc Hoàng thần quang cùng Ngọc Hoàng kiếm khí của Khương Yên Nhi, là cô đọng thiên tài địa bảo, mượn nhờ thiên tài địa bảo chất chứa lực lượng mênh mông, đến đạt được đủ loại lực lượng kỳ diệu.
Mà Khương Ngọc Khanh cùng Khương Thiết thì dựa vào bản thân tìm hiểu thiên địa pháp tắc, bởi vậy thần thông của Khương Ngọc Khanh thiên biến vạn hóa, mà thần thông của Khương Thiết thì chất chứa giết chóc chi ý, một kiếm phá vạn pháp.
Đây không phải một loại thần thông kiếm đạo thuần túy, nhưng lại để cho Khương Tư Nam thấy được khủng bố không kém gì Kiếm đạo trong đó.
Ông!
Khương Tư Nam lòng có nhận thấy, huyết mạch toàn thân như thiêu đốt, tản mát ra hào quang rừng rực chói mắt, cả người hắn như bị nhiễm lên một tầng quang mang màu vàng, tựa như thần dương kim sắc, sáng chói chói mắt.
Mà trong mi tâm Khương Tư Nam, thần quang kim sắc ngang trời mà đến, hạo hạo đãng đãng như vân hà, ở dưới lực lượng huyết mạch tẩm bổ, trong nội tâm Khương Tư Nam phảng phất như hiện lên Ngũ Hành Biến hóa, âm dương tương tế huyền diệu, Ngọc Hoàng thần quang sắc bén như duệ kim, lại lập tức giống như quỳ thủy nhẹ nhàng, sau đó có Hậu Thổ dầy trọng, Ất Mộc sinh cơ, Liệt Hỏa kịch liệt, có lực lượng Chí Dương chí cương chi, lại có mềm dẻo của Chí Âm.
Vốn sau khi tu luyện Ngọc Hoàng thần quang cùng Ngọc Hoàng kiếm khí, Khương Tư Nam chỉ đơn thuần lợi dụng lực lượng hủy diệt của Ngọc Hoàng thần quang, còn có kiếm khí sắc bén tới giết địch.
Nhưng hắn thật không ngờ, thần quang kiếm khí cùng huyết mạch vốn là một thể, hơn nữa dung hợp lực lượng thiên địa đại đạo, mới xem như là thần thông chân chính của Khương tộc.
Dù sao, Khương tộc từng dựa vào hai thức thần thông này tung hoành thiên hạ, đủ thấy Ngọc Hoàng thần quang cùng Ngọc Hoàng kiếm khí huyền diệu.
Oanh!
Cả người Khương Tư Nam phảng phất như hóa thành mặt trời, tản mát ra hào quang nóng bỏng vô tận, toàn thân như dấy lên hỏa diễm kim sắc, hừng hực bốc cháy, thần quang kiếm khí bay lên, khuôn mặt Khương Tư Nam trầm tĩnh, bảo tướng trang nghiêm, phảng phất như sa vào một loại không linh ngộ đạo.
- Ngộ tính của Tư Nam huynh đệ thật đúng là kinh người!
Khương Ngọc Khanh sợ hãi than một tiếng, bọn hắn tới gặp Khương Tư Nam, vốn là có tâm tư kết giao, hơn nữa chín mạch nhất thể, ở trên việc tu luyện Ngọc Hoàng thần quang cùng Ngọc Hoàng kiếm khí, so với Khương Tư Nam hơn rất nhiều kinh nghiệm, bởi vậy cũng không tàng tư chỉ điểm.
Nhưng thật không ngờ Khương Tư Nam liền ngộ rồi, hơn nữa loại cảnh tượng kỳ dị kim quang cuồn cuộn, hỏa diễm đằng đằng này, để cho bọn hắn cũng cảm giác có chút chấn động.
Thật lâu sau, Khương Tư Nam mở hai mắt ra, hết thảy dị tượng trên người đều tiêu tán, nhưng ánh mắt của Khương Tư Nam càng thêm thâm thúy, mơ hồ có hào quang rừng rực lập loè.
- Đa tạ!
Khương Tư Nam rất nghiêm túc nói, trong ánh mắt tràn đầy thành khẩn.
Trước kia hắn một người lục lọi, hôm nay nhận được ba người nhắc nhở, phảng phất như đâm phá một tầng cửa sổ, dùng ngộ tính khủng bố của hắn, lập tức hiểu tinh túy của hai thức thần thông này.
- Đều là huynh đệ đồng tộc, đừng lề mề như thế, không bằng ta và ngươi tranh tài một hồi, như thế nào?
Khương Thiết lạnh lùng nói, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy chiến ý.
Khương Ngọc Khanh, Khương Yên Nhi, cùng với bọn người Khương Như Phong, Khương Linh San nhìn nhau, đều lộ ra một tia chờ mong cùng dáng tươi cười.
Bọn hắn cũng muốn biết Khương Tư Nam mạnh như thế nào, thiên tài Thuần Dương nhất mạch trở về Khương tộc kia, có phải là đối thủ của Khương Thiết hay không.
Dù sao ở trong Khương tộc, Khương Thiết cũng coi là Vương Thiên cảnh đệ nhất nhân, cũng chỉ có mấy yêu nghiệt sớm đột phá Hoàng cảnh mới có thể áp chế hắn, coi như là Khương Ngọc Khanh cùng Khương Yên Nhi cũng kém hơn một chút.
- Ha ha ha... Thiết huynh có mệnh, Tư Nam tự nhiên tuân theo!
Khương Tư Nam mỉm cười, trong ánh mắt cũng lộ ra một cỗ chiến ý.
Mấy thiên tài Khương tộc này, ngoại trừ Khương Linh San cùng Khương Như Phong hơi nhỏ hơn Khương Tư Nam một chút, những người khác đều lớn hơn Khương Tư Nam, cũng coi là huynh trưởng cùng tỷ tỷ của hắn.
Từ trên người mấy người này, Khương Tư Nam chứng kiến chính là quang minh lỗi lạc, chứng kiến chính là cảm giác Khương tộc chín mạch nhất thể vinh quang, mặc dù có cạnh tranh, nhưng là cạnh tranh tốt, tích cực.
- Tư Nam đệ đệ, ngươi cũng phải cẩn thận, Tiểu Thiết là Vương Thiên Cảnh đệ nhất nhân của Khương tộc, coi như là cường giả Hoàng đạo cũng bị hắn đánh bại, nhưng ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ thắng, hảo hảo giáo huấn tiểu tử thúi này thoáng một phát cho ta!
Hai mắt Khương Yên Nhi sáng lên, một bộ e sợ cho thiên hạ bất loạn, cười giựt giây nói.
Đám người Khương Tư Nam đi tới trên ngọn núi bên ngoài Linh Tâm Các, mây mù mờ ảo, chín thần dương treo trên cao, rơi xuống đạo đạo quang mang màu vàng, mà Khương Tư Nam cùng Khương Thiết thì xa xa tương đối, một cổ khí tức áp lực tràn ngập ở trong hư không.
Bọn người Khương Như Phong, Khương Linh San, Khương Ngọc Khanh cùng Khương Yên Nhi đứng ở trên ngọn núi, nhìn hai người trước mặt, trong ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong.
- Ngọc Khanh, ngươi cảm giác hai người bọn họ ai sẽ chiến thắng?
Khương Yên Nhi mỉm cười, nhìn về phía Khương Ngọc Khanh ở bên người.
Khương Ngọc Khanh áo trắng thắng tuyết, thân bối trường kiếm, tóc dài màu đen tung bay, mặt như quan ngọc, cả người tản ra một loại khí chất ôn nhuận, giờ phút này ánh mắt hắn cũng đặt ở trên người Khương Tư Nam cùng Khương Thiết, nghe vậy trong ánh mắt lộ ra một tia suy tư, chậm rãi nói: