Trên mặt Khương Tư Nam dần hiện ra thần sắc hưng phấn.
Sở dĩ không nói Tinh Thần Quả, là vì Tinh Thần Quả quá khó tìm, Trân Bảo Các thật đúng là không nhất định có, nghe nói chỉ có Man tộc Thánh Địa, cũng chính là trong Tinh Thần điện mới có loại Linh Dược này.
Đây cũng chính là nguyên nhân Khương Tư Nam quyết định ly khai Ngọc Kinh Thành.
Trong Hoàng cung bảo khố, trên cơ bản tất cả Linh Dược đều bị Khương Tư Nam vơ vét không còn, hơn nữa hắn còn phát hiện hơn một ngàn khối Linh Thạch, coi như là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Bọn người Lão gia tử cũng biết, những Linh Dược này chỉ có ở trong tay Khương Tư Nam mới có thể phát huy đại tác dụng.
- Gia gia, ta chuẩn bị ngày mai sẽ ly khai Ngọc Kinh Thành, chờ ta tìm được Linh Dược cuối cùng liền trở về!
Khương Tư Nam khẽ cười nói, sợ lão gia tử lo lắng, liền không có nói sự tình Tinh Thần điện.
Lão gia tử nhẹ gật đầu, bỗng nhiên ánh mắt lóe lên, thần sắc có chút phức tạp nói:
- Tư Nam, Tiêu Tuấn cùng Tề trưởng lão đều bị giam lại, hơn nữa... Tần Như Tuyết cũng bị giam lại, ngươi chuẩn bị... Làm sao bây giờ?
Khương Tư Nam khẽ mĩm cười nói:
- Tiêu Tuấn cùng Tề trưởng lão, bọn hắn đều trúng Thiên Hà Lưu Quang, nhưng mà loại độc chất này nhằm vào thần hồn, không nguy hiểm đến tánh mạng, chỉ sợ không cần nửa tháng, bọn hắn liền sẽ biến thành hai người bình thường, không có chút uy hiếp nào.
Hơn nữa hai người bọn họ đều là nhân vật trọng yếu của Càn Nguyên Tông, phụ thân của Tiêu Tuấn còn giống như là Càn Nguyên Tông Đại trưởng lão, ta cũng không dám khẳng định tiên môn có thủ đoạn kỳ dị gì không, cho nên không muốn giết bọn chúng, tận lực kéo dài thời gian, để cho Càn Nguyên Tông tận khả năng muộn một chút biết rõ chuyện này, hết thảy chờ ta luyện chế thành Trúc Cơ Linh Đan nói sau. Về phần Tần Như Tuyết nha...
Khương Tư Nam ngẩng đầu nhìn lão gia tử cười nói:
- Ngài cho rằng nên xử lý như thế nào...
Lão gia tử thở dài một hơi nói:
- Lần này lão gia hỏa Tần Hạo Nhiên kia cũng là hồ đồ, nhớ năm đó ta ở trên chiến trường cứu hắn, về sau giữa chúng ta coi như hảo hữu, hơn nữa lại cho ngươi cùng Tần Như Tuyết định ra hôn ước, nhưng mà không nghĩ tới thế sự biến ảo, cuối cùng thành loại kết cục này...
Lúc này Khương Vân Thiên đi lên, cười nhạt nói:
- Gia gia, ta biết rõ ngài niệm tình cũ, trong nội tâm không đành lòng, nhưng mà bọn hắn dù sao cùng chúng ta đã thành sinh tử đại địch, nếu không trảm thảo trừ căn, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng, hơn nữa Tần Vân Phi còn đào thoát, nói không chính xác lúc nào sẽ về báo thù.
Lão gia tử minh bạch ý tứ của Khương Vân Thiên, nghĩ nghĩ nói:
- Tư Nam, ngươi còn ý định gặp Tần Như Tuyết một lần không? Theo hộ vệ nói, nàng hai ngày này một mực hô hoán tên của ngươi, rất thê thảm...
Sắc mặt của Khương Tư Nam bình tĩnh mà lạnh nhạt, trong ánh mắt không có một tia gợn sóng.
- Không, đi qua đã qua, có một số việc không cách nào vãn hồi, có ít người thấy cũng chỉ tăng thêm bi thương, ta không hận nàng, đứng ở trên góc độ của nàng mà nói, nàng làm không sai, nhưng mà ta đối với nàng cũng không có một tia cảm giác, hiện tại với ta mà nói, chỉ là người xa lạ!
Lão gia tử gật đầu nói:
- Vậy thì đều giết a!
Trước khi Khương Tư Nam chuẩn bị ly khai Ngọc Kinh Thành, lại đi Trân Bảo Các.
Khương Tư Nam gặp được Diệp Tích Quân tuyệt mỹ siêu tục.
- Ngươi muốn những Linh Dược này, tuy đều rất khó, không dễ tìm được, nhưng mà ngoại trừ Tinh Thần Quả, trong nửa tháng ta đều có thể giúp ngươi gom góp!
Diệp Tích Quân quả nhiên như Khương Tư Nam lường trước, coi như là trong lòng của hắn sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn còn có chút thất vọng.
- Xem ra phải đi Tinh Thần Sơn một chuyến rồi!
Khương Tư Nam thở dài một hơi nói.
Diệp Tích Quân đôi mắt dễ thương lập loè, có chút dị sắc, nhưng mà cũng không có ngăn cản Khương Tư Nam, chỉ chậm rãi nói:
- Nếu như ngươi nhất định phải tìm Tinh Thần Quả, vậy cũng chỉ có đi Tinh Thần Sơn rồi, ở Càn Nguyên vực cũng chỉ có Tinh Thần Sơn có Tinh Thần Quả, bất quá Tinh Thần Quả này chỉ là Linh Dược Tứ phẩm, không quá trân quý, cũng không cần ngươi lẻn vào Tinh Thần điện, nếu vận khí tốt, ở trên Tinh Thần Sơn có lẽ có thể tìm được.
Ý tứ trong lời nói của Diệp Tích Quân có chút nghiền ngẫm, nhưng mà Khương Tư Nam há sẽ không biết, Tinh Thần Quả coi như lại bình thường, nhưng mà sinh trưởng ở trên Tinh Thần Sơn, sinh trưởng ở chỗ tông môn của Tinh Thần điện, nhất định là vạn phần hung hiểm, Khương Tư Nam đã liệu đến lúc này đây chỉ sợ sẽ rất không dễ dàng.
Nhưng mà hắn đã quyết định, liền không cải biến, lúc này đây nhất định phải đạt được Tinh Thần Quả, bằng không mà nói Trúc Cơ Linh Đan căn bản không cách nào luyện chế ra.
Huống chi, lúc này đây trong lòng Khương Tư Nam có chút so đo, cũng không có ý định cứng đối cứng, trong lòng của hắn có một ít cách nghĩ, cần mình đi nghiệm chứng một phen.
Ở chỗ sâu trong Đại Hoang Sơn, Hoang Thú cường đại gào rú như lôi chấn, để cho Thiên Địa run rẩy, thân thể cao lớn ầm ầm, áp sập rất nhiều cổ thụ che trời cùng núi đá cực lớn, vô cùng khủng bố.
Ở đây vô cùng nguy hiểm, người bình thường là không dám tới, Hoang Thú Lục phẩm chỗ nào cũng có, dâng lên khí tượng kinh người, thậm chí còn sẽ có Hoang Thú vượt qua Lục phẩm, khí thế ngập trời.
Nhưng mà, ở chỗ sâu trong Đại Hoang Sơn có một ngọn núi cự đại, vân che sương mù quấn, tiên quang tràn ngập, trên núi cung điện lầu các lịch sự tao nhã mọc lên san sát như rừng, Tiên Hạc nhảy múa, tiên thảo phát ra hào quang, thoạt nhìn tường hòa mà phiêu miểu.
Lúc này, một người trẻ tuổi phong thần tuấn lãng, thân mặc một thân đạo bào, chân đạp phi kiếm, đi tới trước một động phủ, đối với động phủ mây mù lượn lờ, cung kính quỳ xuống.
- Sư tôn, đồ nhi Mộ Thần thỉnh an!
- Đứng lên đi!
Một thanh âm già nua, uy nghiêm và có chút phiêu miểu truyền đến, Mộ Thần cung kính đứng lên, đứng hầu ở một bên, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt sáng ngời, toàn thân tản ra khí tức cường đại.
- Ngươi sư đệ Tuấn nhi, ngày hôm trước cùng Như Tuyết sư muội, Tề trưởng lão cùng nhau xuống núi, tiến về Đại Càn Quốc Ngọc Kinh Thành, nhưng mà lâu như vậy còn không trở lại, ngươi là Đại sư huynh, hôm nay tu vi đã đột phá đến Chân Thiên Cảnh, trong thế tục có lẽ không có địch thủ của ngươi, ngươi có thể tiến đến Ngọc Kinh Thành tìm tòi, nếu hắn có phiền toái gì, ra tay giải quyết là được!
Thanh âm kia già nua mà lạnh nhạt, mang theo một loại ngạo khí coi rẻ thương sinh.