Có lẽ đám người Khương Tư Nam không biết, nhưng Thái Nguyên chưởng giáo lại thập phần rõ ràng.
Lệnh Hồ Phong chính là người Tiên giới, đã ngây ngốc ở Thái Sơ đại thế giới hơn một vạn năm, mục đích chính là vì Hồng Mông Tạo Hóa tháp.
Hơn một vạn năm trước, Tiên giới truyền ra tin tức, Thái Sơ Tiên đế vẫn lạc, hơn nữa còn sai phái vô số cường giả hạ giới đến tìm Hồng Mông Tạo Hóa tháp, bởi thế cuộn lên chiến loạn giữa Thái Sơ đại thế giới và các đại thế giới chung quanh, kéo dài hơn một vạn năm.
Song dù thời gian tìm kiếm rất lâu, lại căn bản không tìm được tung tích Hồng Mông Tạo Hóa tháp.
Lệnh Hồ Phong chính là người phát ngôn Tiên giới duy nhất lưu ở hạ giới, chẳng những thân phận tôn quý, một thân tu vị cũng cường đại không ai bì kịp, chẳng những hiệu lệnh rất nhiều cường giả trong Thái Sơ đại thế giới, mà còn là thống soái Chí Tôn ngoại vực.
Bởi thế, chiến đấu kéo dài hơn một vạn năm giữa Thái Sơ đại thế giới cùng cường giả ngoại vực ở trong mắt cao tầng chỉ là chuyện đùa mà thôi.
Mục đích cuối cùng chỉ có một.
Đó chính là, Hồng Mông Tạo Hóa tháp!
Trong mắt Thái Nguyên chưởng giáo lộ ra một tia cười khổ, chậm rãi nói:
Đế Nhất, ngươi giấu ta khổ quá, không ngờ ngay cả Lệnh Hồ Phong cũng bị ngươi lặng không tiếng thở thu phục! Nhưng mà, ngươi không sợ đám người mặt trên ư?
Đế Nhất nhàn nhạt nói:
- Sư tôn, cũng chỉ gần đây sau khi thần công đại thành ta mới thu phục được Lệnh Hồ Phong, về phần đám người mặt trên? Nếu Hồng Mông Tạo Hóa tháp bị ta giành được, Lệnh Hồ Phong lại đã chết, bọn họ làm sao biết được?
Thái Nguyên chưởng giáo gật gật đầu:
- Được rồi, thế ngươi tính làm thế nào?
Đế Nhất nói:
- Lần này không đơn giản chỉ là Hồng Mông Tạo Hóa tháp, mà còn cả tên Khoa Phụ Thần tộc kia nữa, ta đều tất phải giành cho bằng được, chỉ có Khoa Phụ Thần tộc,mới có thể dẫn động phần thân tháp tầng chín!
Tròng mắt Đế Nhất đột ngột bắn ra một đạo thần mang hừng hực, hư không đều bị xuyên thủng.
Ầm ầm!
Đại kỳ xanh đen phần phật sau lưng Lệnh Hồ Phong, huyễn hóa vô số tinh thần, tiên quang lượn lờ quanh thân Lệnh Hồ Phong, pháp tắc tiên đạo thần bí ngang trời mà kích, nương theo đại kỳ xanh đen giảo loạn một Phương Thiên địa.
Ánh mắt Khoa Phụ Trọng Mưu cực hờ hững, nhưng ra tay lại vô cùng khủng bố, mỗi một kích đều dẫn động thiên địa dị tượng, tiếng vang ầm ầm chấn cho vô số Chí Tôn chung quanh cuộn trào khí huyết.
- Quá mạnh! Chẳng lẽ đây là lực lượng của Chân Tiên?
Trong mắt không ít người lộ ra sợ vẻ sợ hãi, thanh âm có phần run rẩy.
Khoa Phụ Trọng Mưu đại chiến cùng Lệnh Hồ Phong khiến toàn bộ phương viên vạn dặm chung quanh bị tiên quang vô tận bao phủ, thậm chí dù hai người thân ở trên chín tầng trời, song ba động khủng bố vẫn ập xuống, làm cho núi đồng cao vút tứ bề trực tiếp hóa thành phấn vụn.
Thậm chí, có một vị Chí Tôn bị luồng cương phong quét trúng, thân xác lập tức bị trảm thành vụn phấn, chỉ có nguyên thần rú thảm lên trốn ra được.
Chỉ dư ba từ đại chiến thôi đã khủng bố như thế, vậy cảnh tượng ở trung tâm chiến trường sẽ như thế nào?
Oanh!
Vừa lúc đó, Thái Sơ tiên cung nãy giờ lẳng lặng ở bên đột nhiên động.
Tiên quang vô lượng tán phát ra, từng luồng từng luồng đan chéo vào nhau như thần liên, tiên cung hạo hãn ngang trời mà đến, cuồng phong tứ ngược, hư không phá diệt, bay thẳng tới trấn áp trên đỉnh đầu Khoa Phụ Thần tộc.
- Cái gì?!
Thần sắc tất cả mọi người đều hơi biến, căn bản không ngờ Thái Nguyên chưởng giáo lại cánh nhiên động thủ vào lúc này, hơn nữa đối tượng nhắm đến còn là Khoa Phụ Thần tộc, chẳng lẽ điều hắn đang chờ đợi là cơ hội ra tay đánh lén như này?
Ầm ầm!
Thái Nguyên chưởng giáo tiên phong đạo cốt, râu bạc tóc trắng, tay cầm một cây phất trần, Thái Sơ tiên cung ở ngay dưới chân, từ xa nhìn như vạn quân thần sơn, tự có một cổ uy áp và ý cảnh hạo hãn.
- Hả?
Khoa Phụ Trọng Mưu ngước đầu lên, trong mắt toát ra một tia lãnh mang, hắn không ngờ Thái Nguyên chưởng giáo lại sẽ ra tay vào lúc này, hơn nữa uy áp và ba động mà Thái Sơ tiên cung tán phát ra cánh nhiên còn mạnh hơn cả đại kỳ xanh đen của Lệnh Hồ Phong, khiến nội tâm Khoa Phụ Trọng Mưu không khỏi trầm xuống.
Tuy tu vị hắn đã khôi phục không ít, nhưng cũng chẳng mạnh hơn Lệnh Hồ Phong bao nhiêu, lần này tới là vì muốn cứu Khương Tư Nam, nếu Thái Nguyên chưởng giáo giá ngự Thái Sơ tiên cung mà đến, e rằng hắn cũng khó mà ngăn cản.
- Thái Sơ tiên cung cũng là chí bảo được đưa xuống từ Tiên giới, uy áp Thái Sơ đại thế giới nhiều năm, không biết đã phúc diệt bao nhiêu tông môn Thánh Địa, tên Khoa Phụ Thần tộc này tuy mạnh, song e là cũng khó tránh được vận mệnh tử vong!
Một vị Chí Tôn già nua than thở nói.
- Thái Sơ Thánh Địa!
Ánh mắt Khương Tư Nam cũng chợt lóe, trong mắt toát ra một tia nôn nóng.
Thái Nguyên chưởng giáo chọn động thủ vào lúc này, trong lòng Khương Tư Nam tuy nôn nóng, lại chẳng biết làm sao, hắn căn bản không cách nào nhúng tay vào đại chiến ở trình độ như thế.
Hơn nữa bên cạnh còn có Đế Nhất Thánh Tử, một người khiến hắn vạn phần kiêng sợ vẫn chưa hề động.
Oanh!
Khoa Phụ Trọng Mưu oanh ra một quyền, kim quang vạn trượng nổ tung, trực tiếp oanh trên Thái Sơ tiên cung.
Nháy mắt vô tận phù văn nổ bung ra, bề mặt Thái Sơ tiên cung nổi lên một tầng vân sóng tiên quang nhàn nhạt, nhưng một quyền này lại chỉ khiến Thái Sơ tiên cung hơi run rẩy, thoáng dừng lại một sát, sau đó liền tiếp tục trấn áp tới chỗ Khoa Phụ Trọng Mưu.
- Tuyệt phẩm tiên khí, quả nhiên không tầm thường! Chẳng qua, các ngươi cho là chỉ như thế liền đủ để đối phó ta?
Khoa Phụ Trọng Mưu lạnh giọng nói, hắn đột nhiên bước chân ra, dưới chân phảng phất có vụ khí hỗn độn chôn diệt, động tác nhìn qua có vẻ rất là chậm chạp.
Nhưng mọi người lại đều có một loại ảo giác, rằng đúng vào khắc này, chỉnh phiến thiên địa bắt đầu trở nên ngưng cố, đại kỳ xanh đen của Lệnh Hồ Phong, Thái Sơ tiên cung trên chín tầng trời, toàn bộ đều chậm rì rì trấn áp về hướng Khoa Phụ Trọng Mưu.
Nhưng nhịp bước Khoa Phụ Trọng Mưu tuy chậm, lại vẫn dễ dàng như bỡn tránh qua thế giáp công từ hai đại tiên khí.
Oanh!
Trước ngực Khoa Phụ Trọng Mưu, một đoạn xương cốt đột nhiên sáng lên lộng lẫy lóa mắt, có quang mang vô tận chớp sáng, từng luồng vân sóng lấp lánh phảng phất không ở trong cái thời quang này, ẩn ẩn có cảnh tượng Chư Thiên vạn giới thấp thoáng rồi tiêu tan trong đó.
Đến sau cùng, một đạo tiên quang hừng hực trực tiếp bắn ra từ trước ngực Khoa Phụ Trọng Mưu, hướng thẳng đến Thái Nguyên chưởng giáo trên Thái Sơ tiên cung.
Sưu!
Tốc độ đạo tiên quang kia nhanh đến cực trí, nhanh đến mức ngay cả Thái Nguyên chưởng giáo đều khó mà kịp có phản ứng, hơn nữa nháy mắt đã xuyên thủng phòng ngự của Thái Sơ tiên cung, trực tiếp bắn vào trong mi tâm Thái Nguyên chưởng giáo.
- A...
Thái Nguyên chưởng giáo kêu thảm một tiếng, trong mắt đột nhiên toát ra vẻ sợ hãi vô cùng tận, một cỗ mộ khí tán phát ra từ trong người hắn. Toàn thân Thái Nguyên chưởng giáo lấy tốc độ thấy được bằng mắt thường, tấn tốc trở nên già nua.
Tuy râu tóc Thái Nguyên chưởng giáo vốn đã bạc trắng, nhưng mặt mày vẫn hồng hào như con trẻ, khí huyết như hồng, song vào lúc này, nháy mắt trên mặt hắn bỗng hình thành đại lượng nếp nhăn, có hoa văn lốm đốm kỳ dị xuất hiện, khí huyết bắt đầu suy bại, ngay cả ba động từ nguyên thần cũng dần trở nên yếu ớt.
Loại cảm giác này hệt như bỗng chốc mất đi cả ngàn năm thọ nguyên!
- Đây là... Đây là bản mạng bảo thuật của Khoa Phụ nhất tộc?! Làm sao có thể? Ở giới này sao ngươi có thể thi triển ra thuật tuế nguyệt trôi mất? Đây căn bản là điều không khả năng...
Toàn thân Lệnh Hồ Phong bắt đầu run rẩy, thần tình lộ vẻ kinh khủng không gì diễn tả được, ánh mắt nhìn về phía Khoa Phụ Thần tộc đã không còn vẻ bình tĩnh hờ hững như trước.