Hàn U Lệ không hề suy xét, trực tiếp chỉ thẳng đến đối thủ phải chọn,
Vương Giác là một thiên tài tán tu, nhìn qua gần hai mươi tuổi, thần tình cương nghị, khôi ngô bất phàm, tuy có thể đi tới đây phần nhiều là nhờ vận khí, nhưng thực lực hắn cũng rất mạnh.
Chỉ là so với chín người xếp cùng tự nhiên yếu hơn một bậc, thế nên phải chọn quả hồng mềm mà nặn, Hàn U Lệ trực tiếp chọn hắn.
- Lên đi!
Sắc mặt Vương Giác không dễ nhìn cho lắm, nhưng hắn cũng biết mình là người yếu nhất, song cuối cùng hắn vẫn quyết định chiến đấu một trận cùng Hàn U Lệ.
Chẳng qua chín đại Diêm Ma thiên tử vừa ra, không quá mấy hồi Vương Giác đã bị Hàn U Lệ đánh bại.
Tự nhiên, Hàn U Lệ cũng thay thế vị trí của Vương Giác, đoạt được một danh ngạch trong top 10.
- Hàn U Lệ, ngươi dám đả thương muội muội ta, đợi lát nữa ta nhất định sẽ đánh cho mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi!
Ngụy Giang Sơn vóc người cực khôi ngô, cao hơn Hàn U Lệ nguyên một cái đầu, cơ thịt lực lưỡng, tán phát ra sắc trạch kim loại, đứng ở trước mặt Hàn U Lệ rất có cảm giác áp bách đè nén.
- Cả ta nữa!
Tề Thiên Vũ cũng lạnh giọng nói.
- Tính luôn ta vào! Ta ghét nhất là loại không muốn mặt như đứa này, còn dám đánh cả nữ nhân! Rơi vào trong tay cô nãi nãi đây, ta nhất định giết chết ngươi!
Xích Lạc Lạc cũng thập phần bá khí nói.
Nháy mắt thần sắc Hàn U Lệ trở nên vô cùng khó coi, có điều hắn chỉ cười lạnh một tiếng, tịnh không tiếp lời.
- Hiện tại, ta tuyên bố, mười đệ tử của Thần Tiên học viện Thanh Tiêu Thiên Bắc Bộ Châu gồm Giang Nam, Đao Ma, Xích Lạc Lạc, Huyền Vô Mệnh, Yến Thanh Hồng, Ngụy Giang Sơn, Tề Thiên Vũ, Vương Tử Nguyệt, Xích Chiến Vân, Hàn U Lệ! Mười người các ngươi tuy giành được danh ngạch, chẳng qua thứ tự trong đó tịnh vẫn chưa được quyết định, sau đây sẽ tiến hành thi đấu vòng tròn, trong mười người các ngươi có ai tính toán lui ra không?
Cổ Đạo Nhất nhìn mười người trước mắt, khẽ cười nói.
- Cổ trưởng lão, ta lui ra!
Ai biết, Hàn U Lệ cánh nhiên trực tiếp mở miệng nói.
Hắn không tính toán tham gia lượt thi đấu vòng tròn sau cùng, phải biết đây chính là trường chiến đấu vạn chúng chúc mục, tuy mười danh ngạch đã định, nhưng nếu có thể đoạt được top 3 thậm chí là đứng đầu, đó cũng là vinh diệu vô thượng.
Tiên vương Đại Hàn Tiên quốc và mấy trưởng lão đều giống như ăn phải chuột chết, sắc mặt khó coi nói không ra lời.
Trên mặt chúng nhân cũng đều hiện ra vẻ trào phúng.
Bây giờ tuy Hàn U Lệ đã đoạt được một danh ngạch, nhưng hắn lại luôn luôn làm ra chuyện khiến người chấn kinh, hiện tại ở trong mắt chúng nhân, hắn giống như một đứa hề chuyên đi chọc cười người khác.
- Được rồi, nếu đây là tuyển chọn của ngươi, vậy ngươi tạm xếp thứ mười, lui xuống đi!
Cổ Đạo Nhất thần sắc bình đạm nói.
Hàn U Lệ chắp tay, không chút để ý lui xuống lôi đài.
- Đáng ghét! Gia hỏa vô sỉ này cánh nhiên không chiến mà lui, chẳng qua ngươi cho rằng như thế liền có thể tránh thoát ư? Đợi vào Thần Tiên học viện rồi, lão tử vẫn có thể chỉnh ngươi như thường!
Mắt Ngụy Giang Sơn trợn trừng như chuông đồng, lạnh giọng nói.
Khương Tư Nam lại nhìn Hàn U Lệ một cái thật sâu.
Gia hỏa này thành phủ quá sâu, sau này mình phải cẩn thận thêm mới được.
Chẳng qua chỉ thừa lại chín người, cũng đồng nghĩa với mỗi người chỉ cần phải chiến tám trường là đủ, đối với Khương Tư Nam mà nói vị trí thứ nhất là điều bắt buộc phải giành được.
Mà trong chúng nhân còn lại tại trường, người duy nhất khiến Khương Tư Nam có phần nhìn không thấu chính là Đao Ma, đó tất định là một kình địch.
- Trận thứ nhất, Giang Nam chiến Xích Chiến Vân!
Tùy theo thanh âm Cổ Đạo Nhất vang lên, hiện trường nháy mắt lại trở nên sôi trào.
Khương Tư Nam, tuyệt thế thiên tài thân mang Tổ Long bảo thuật, từng lấy một địch hai, song vẫn đánh trọng thương hai đại cường giả Đại La Kim Tiên, được người xưng là sát thần.
Trong khi đó Xích Chiến Vân tuy không hiện sơn không lộ thủy, nhưng cũng là thiên tài thứ hai của Xích Hà Thánh Địa, xếp ngay sau Xích Lạc Lạc.
Khương Tư Nam cũng tưởng muốn từ trên người Xích Chiến Vân nhìn ra chút ít về thần thông tiên kinh của Xích Hà Thánh Địa.
- Chiến thôi!
Sau khi hai người kiến lễ, Khương Tư Nam cũng lười nói gì thêm, liền trực tiếp ra tay.
Ầm ầm!
Bạch Hổ Khiếu Thiên quyền bạo phát, nương theo đó là tiếng gào thét cường đại mà thần bí, một tôn Bạch Hổ cự đại tùy theo nắm tay Khương Tư Nam ngang trời mà đến, tự có một cỗ khí thế ngạo thị thiên địa.
Trong mắt Xích Chiến Vân chớp qua một tia ngưng trọng, hắn biết mình rất có khả năng sẽ thua trong tay Khương Tư Nam, nhưng thân làm thiên tài cũng có ngạo khí của thiên tài, thế nên dù là không địch lại, hắn cũng muốn chiến một trận.
Tranh!
Trong tay Xích Chiến Vân xuất hiện một thanh cổ kiếm màu đỏ thẫm, kiếm mang cuồn cuộn, hỏa diễm hư ảo tràn ngập, nhắm thẳng về phía Khương Tư Nam.
Phanh!
Một quyền oanh lên trên cổ kiếm, lập tức phù văn nổ tung, hỏa tinh tứ xạ, Xích Chiến vân cũng bị một quyền này của Khương Tư Nam oanh bay mấy chục trượng.
- Hả?
Thần sắc Khương Tư Nam chợt lóe, hắn cảm giác được hư hỏa trên cổ kiếm kia cánh nhiên như trớ chú bám vào xương, nháy mắt đã lan tràn vào trong cơ thể.
Hơn nữa, lúc này tâm thần Khương Tư Nam cũng bắt đầu động đãng.
Ở trước mặt hắn phảng phất xuất hiện cảnh tượng ngàn vạn đại quân tranh hùng sa trường, xuất hiện địa ngục Tu La, máu thịt ngổn ngang, xương trắng khắp đồng, lại cũng xuất hiện tuyệt sắc giai nhân nhuyễn ngọc ôn hương, ỷ ôi dụ người.
Đó là cảm giác sợ hãi và dụ hoặc nguyên thủy nhất, thất tình lục dục,trong lòng bị phóng đại, tự nhiên mà vậy bắt đầu thiêu đốt lên một loại hư hỏa.
- Đây là Xích Hà tiên kinh ư? Quả nhiên thần diệu phi phàm!
Khương Tư Nam cảm giác được loại hư hỏa thần bí kia đang thiêu đốt, phảng phất muốn thuận theo kinh mạch, đốt cháy thần hồn hắn thành tro tàn.
Nhưng Xích Chiến Vân lại không biết một điều, thần hồn nguyên thần Khương Tư Nam sớm đã dung làm một thể cùng nhục thân, thế nên hư hỏa này căn bản không gây ra được ảnh hưởng nào với hắn cả.
Ngược lại những thất tình lục dục bị câu lên kia càng khiến nội tâm Khương Tư Nam trở nên rõ rệt, phảng phất trong nháy mắt ấy hắn mới nhìn rõ chính mình, nhìn ra bản tính thật.
Ầm ầm!
Một tiếng kinh lôi nổ vang, đám hư hỏa kia chợt như trâu đất rớt xuống biển, tan biến vô ảnh vô tung trong cơ thể Khương Tư Nam.
Ở đầu bên kia, độ uy mãnh của Bạch Hổ Khiếu Thiên vẫn không giản, Xích Chiến Vân phát hiện ngay cả hư hỏa cường đại nhất đều không làm gì được Khương Tư Nam, đành chỉ biết cười khổ một tiếng, tỏ ý nhận thua.
- Giang Nam thắng! Trận thứ hai, Đao Ma chiến Vương Tử Nguyệt!
Đao Ma vẫn thân vác một thanh chiến đao, thần tình lãnh khốc nhảy lên lôi đài, phía đối diện Vương Tử Nguyệt lại là một thiếu niên dương quang xán lạn.
Oanh!
Sau khi hai người kiến lễ, Đao Ma cũng trực tiếp ra tay.
Chỉ thấy chưởng đao hắn rơi xuống, vẫn là một đao nhanh đến cực điểm, cơ hồ bao phủ bốn phương tám hướng quanh người Vương Tử Nguyệt, khiến đối phương không cách nào né tránh.
Trong mắt Vương Tử Nguyệt chớp qua một tia ngưng trọng, có điều nháy mắt sau người hắn đột nhiên chấn rung kịch liệt, phảng phất như một mảnh hải dương đen ngòm tràn ngập ra, hư không cũng chấn rung không thôi.
Huyền Minh Diệt Hồn lĩnh vực!
Tùy theo lực lượng lĩnh vực của Vương Tử Nguyệt tràn ngập ra, thân hình lập tức tan biến, phiến hải dương đen ngòm cũng được phát động, lao tới bao phủ quanh Đao Ma.