Càng đi về phía trước, trong lòng Khương Tư Nam càng tuôn lên cảm giác căng thẳng và không biết xoay sở.
Sắp gặp lại mẫu thân rồi ư?
Người rời bỏ mình đã mười mấy năm, khiến mình từng sinh tâm oán hận, giờ trong lòng lại tràn đầy nhớ nhung, nàng có khỏe không?
Lúc này Khương Tư Nam dường như chỉ nghe được mỗi tiếng bước chân và nhịp tim đập của chính mình, mọi thứ chung quanh đều vô cùng an tĩnh.
Phía cuối thông đạo là một nhà tù, lúc tay Khương Tư Nam đặt trên cửa chính nhà tù, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm rền.
Ầm ầm!
Cửa chính ầm vang mở rộng.
Dưới chút ánh sáng mờ mờ, Khương Tư Nam nhìn thấy một nữ tử thân mặc áo trắng, lúc này nghe được tiếng cửa mở, đột nhiên quay đầu lại.
- Ngươi là?
Nữ tử áo trắng kia bộ dạng cực trang nhã, rất đẹp, khắp người tán phát ra một cỗ khí tức ôn uyển mà thân thiết, sắc mặt trắng bệch, thần tình tiều tụy.
Mà điều khiến nội tâm Khương Tư Nam run lên chính là, toàn bộ đầu tóc nữ tử áo trắng đều bạc hết cả, tán rải sau gáy, buông xuống giữa eo, tóc xanh nhiễm tuyết, tư niệm thấu xương.
Lúc nữ tử áo trắng kia mới thấy được Khương Tư Nam, trong mắt còn đầy vẻ nghi hoặc, chẳng qua đột nhiên như chợt nhớ tới điều gì, toàn thân run rẩy kịch liệt, trong mắt chất đầy thần sắc khó mà tin tưởng.
Nàng vươn ra một cánh tay, bước chân chậm chạp, run rẩy tiến lại gần Khương Tư Nam, trên mặt đột nhiên lộ ra một tia ý cười xán lạn, nhưng nước mắt lại ngăn không được tràn ra vành mắt.
- Là ngươi ư? Con ta, Tư Nam!
Nghe được thanh âm thoáng run rẩy của nữ tử áo trắng, cảm nhận được sự thân thiết của huyết mạch tương liên, Khương Tư Nam nhịn không được nữa, đột nhiên quỳ xuống trước mặt nữ tử áo trắng.
- Mẫu thân! Hài nhi bất hiếu, đã tới chậm!
Nói xong câu này, hai mắt Khương Tư Nam đã đỏ bừng, hung hăng dập đầu.
Đã bao nhiêu năm, vô số lần mộng hồi quanh quẩn, nét mặt quen thuộc kia tươi cười với mình, nhưng sau khi mộng tỉnh, chỉ còn nước mắt tẩm ướt gối đầu.
Nhớ nhung không cách nào át chế ấy đã hóa thành chấp niệm trong lòng Khương Tư Nam, càng trở thành động lực cho hắn một đường đi tới.
- Con ta... Con ta!
Nam Ngưng Vân ôm chầm Khương Tư Nam vào trong lòng, khắp người run rẩy, đã khóc không thành tiếng.
Rất lâu sau, hai người mới dần dần khôi phục bình tĩnh.
Khương Tư Nam nắm chặt tay Nam Ngưng Vân nói:
- Mẹ, nơi này không an toàn, Nam Mị Nương tùy thời đều có khả năng trở về, chúng ta phải rời khỏi đây trước, sau này hẵng nói chuyện!
- Được!
Trong mắt Nam Ngưng Vân chớp qua một tia ảm đạm, chẳng qua rất nhanh liền khôi phục như thường.
Khương Tư Nam phát giác thấy lúc này trạng thái Nam Ngưng Vân rất kém, phảng phất bị trọng thương nào đó, thế nên trong lúc nóng lòng, trực tiếp thu Nam Ngưng Vân vào trong Hồng Mông thế giới, sau đó nhanh chóng lao tới thông đạo đi ra ngoài.
Ầm ầm!
Ngay sau khi Khương Tư Nam tiến vào thông đạo, hắn đột nhiên cảm giác được, những phù văn trận đạo thần bí ở chung quanh lúc này dường như được người kích hoạt, đột nhiên bạo phát ra quang mang vô lượng.
Những quang mang kia đan chéo vào nhau, trật tự thần liên từ ngang trời rủ xuống, phảng phất muốn triệt để cầm cố Khương Tư Nam ở trong, sau đó phong hỏa lôi điện ầm ầm tuôn ra, hỗn độn loạn lưu tràn khắp, toàn bộ thông đạo đột nhiên nổ tung.
Oanh!
Mặt ngoài, mấy người Hoàng Thiên Y chính đang đại chiến cùng hai Tiên Vương của Thiên Hương Thánh Địa, lúc này chợt bị một cỗ lực lượng hạo hãn kích trúng, đỉnh núi bạo xạ ra một mảnh quang mang thần bí uy áp cửu thiên thập địa, trút tới bốn phương tám hướng, mọi người đều như bị sét đánh,
Đột nhiên phun ra một búng máu tươi, bị cuốn bay đi.
- Ha ha ha... Muốn cứu tiện nhân Nam Ngưng Vân kia, các ngươi đừng hòng, toàn bộ các ngươi đều chết đi, chết hết đi cho ta!
Nam Mị Nương một thân váy hồng hiện ra giữa hư không, khắp người tán phát khí tức có phần điên cuồng, trong mắt chất đầy thần sắc băng lãnh và sát cơ hừng hực.
Chỉnh phiến Thanh Khư đại lục đều bắt đầu run rẩy, trận pháp cấp Đế bao phủ trên Thanh Khư đại lục lúc này chợt gió nổi mây vần, giảo loạn thiên địa, nhìn cực kỳ khủng bố.
Tất cả người Thiên Hương Thánh Địa đều bay ra, thần sắc ai nấy vô cùng kinh khủng, nhìn cảnh tượng trên thiên không và bộ dạng điên cuồng của Nam Mị Nương, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Mà nhìn thấy cảnh này, tròng mắt Khương Tử Hiên vừa theo gót mà đến lập tức đỏ hồng.
Hắn đã biết Khương Tư Nam tiến vào doanh cứu Nam Ngưng Vân, nhưng Nam Mị Nương lại không tiếc dẫn bạo một mảnh đại trận cấp Đế hòng diệt sát người ở bên trong, vậy Khương Tư Nam và Nam Ngưng Vân còn có hi vọng sống sót ư?
Đấy chính là Đế trận vô thượng a, một khi dẫn bạo ngay cả bán bộ Tiên Đế đều có thể bị diệt sát, Khương Tư Nam chẳng qua mới là Thần Vương, làm sao có thể ngăn cản?
- Nam Mị Nương, ngươi đáng chết!!!
Trong mắt Khương Tử Hiên tuôn ra nộ hỏa ngất trời, Thần Tiêu chung từ ngang trời ập đến, toàn bộ phù văn trên đó đều sáng lên, lôi đình lấp lánh, thần quang hừng hực, thi triển ra lực lượng tuyệt sát nhắm vào Nam Mị Nương.
- Khương Tử Hiên, vợ con ngươi đều chết cả, ngươi cũng bồi táng theo chúng đi!
Nam Mị Nương cười lạnh một tiếng, một mảnh quang mang bảy màu lấp lánh trong tay, một cây quyền trượng bảy màu hiện ra, đây chính là trấn tộc chi bảo của Thiên Hương Thánh Địa, cũng có cấp bậc tiên thiên chí bảo, tán phát ra quang huy không yếu hơn Thần Tiêu chung.
Nam Mị Nương tay cầm Thiên Hương quyền trượng, hơn nữa còn nắm trong tay lực lượng đại trận cấp Đế, triển khai một trường chém giết cùng Khương Tử Hiên.
Khương Tử Hiên tuy được đến truyền thừa Thần Tiêu Thiên đế kinh, nhưng cảnh giới hắn rốt cuộc chỉ là Tiên Vương cảnh, hơn nữa Nam Mị Nương còn lợi dụng lực lượng của đại trận cấp Đế cấp, thế nên rất nhanh Khương Tử Hiên liền rơi xuống hạ phong.
- Hắn đã chết...
Hoàng Thiên Y thần tình kinh ngạc, lúc này không biết là vui sướng hay khó chịu, một tình tự khó mà đặt tên tuôn lên tâm đầu, đến sau cùng hóa thành sát cơ ngất trời trong mắt.
Oanh!
Toàn thân Hoàng Thiên Y tán phát ra quang mang hừng hực, lần nữa hóa thành bộ dáng nửa trắng nửa hồng, đầu tóc cũng nửa đen nửa đỏ, khắp người bao phủ bởi hỏa diễm, phảng phất như ngay cả hư không đều có thể thiêu cháy.
- Giết!
Hoàng Thiên Y mắt lộ sát cơ, mang theo tứ đại Tiên Vương Phượng Hoàng nhất tộc, đồng thời giết về phía đám người Thiên Hương Thánh Địa.
- Giết giết giết! Giết sạch bọn chúng cho ta!
Trong mắt Đoan Mộc Hàn cũng chất đầy lửa giận và sát cơ, bao quát một tiếng, cùng chúng cường giả tiểu hòa thượng, Long Hoàng vừa theo gót mà đến, đồng thời cuộn lên một trận đại chiến kinh thiên.
Ầm ầm!
Hư không trên Thiên Hương Thánh Địa lập tức nổ tung, khe nứt càng lúc càng lớn, vụ khí hỗn độn như biển lớn trút nghiêng xuống, thiên địa đều run rẩy.
Đại chiến giữa một quần cường giả Tiên Vương sẽ đáng sợ đến cỡ nào? E là vô luận thứ gì cũng đều hóa thành hư vô trong nháy mắt.
Cộng thêm dưới sự điên cuồng của Nam Mị Nương, trọn cả Thanh Khư đại lục bắt đầu có dấu hiệu không chịu tải được.&